BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 281

- Ujikôp xin phép được nói với bác.

- Không, tôi đáp, tôi sẽ nói với nó khi nào nó đã chân thành chịu đựng được
cuộc thử thách này. Chú hãy trả lời nó thế.

Và không bao lâu tôi vui mừng trông thấy đôi lông mày của Ackađi, từ
trước tới giờ bất động, bắt đầu hình thành ở trên trán nó một nếp nhăn
phảng phất nhưng đầy ý nghĩa. Nó bắt đầu nhìn hàng giờ bọn trẻ, trầm
ngâm suy nghĩ và mơ màng. Tất cả mọi người đều nhìn thấy thái độ của nó
đối với công tác thay đổi rõ rệt. Jêvêli thường hay giao cho nó việc quét
sân. Ackađi ra làm việc đúng giờ không sai một phút, quét cái sân rộng của
trại, đổ các hòm đựng rác, chăm sóc hàng rào của các bồn hoa. Nhiều khi,
ban đêm nó cũng vác xẻng ra sân, nhặt các mẩu giấy và đầu thuốc lá, để ý
giữ gìn các khóm hoa sạch sẽ. Một lần nó ngồi cả một buổi tối trong một
lớp học để viết trên một tờ giấy lớn mà hôm sau nó đặt ở một chỗ ai cũng
trông thấy:

BẠN TRẠI VIÊN, HÃY TÔN TRỌNG LAO ĐỘNG CỦA ĐỒNG CHÍ
BẠN, ĐỪNG VẤT GIẤY XUỐNG ĐẤT

- Hãy xem kia, Gorkôpxki nói, nó tự coi nó là một đồng chí.

Khoảng giữa chừng cuộc thử thách của nó, nữ đồng chí Zôia đến trại. Lúc
ấy đúng vào giờ ăn. Zôia đến thẳng bàn của Ujikôp và trong im lặng của
phòng ăn hoảng hốt hỏi nó:

- Chú là Ujikôp phải không? Chú cảm thấy thế nào?

Ujikôp đứng đậy, nghiêm chỉnh nhìn vào mắt Zôia và ôn tồn nóỉ:

- Tôi không được nói với bà. Phải được đội trưởng cho phép.

Nữ đồng chí Zôia bỏ đi tìm Michia Jêvêli. Michia chạy đến, mắt đen như
than, vẻ bồng bột, lanh lẹn.

- Nào, có chuyện gì thế?

- Anh cho phép tôi nói với Ujikôp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.