BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 315

Giấu nỗi buồn của họ dưới một nụ cười, họ đem chiếc máy khoét mài
xuống xưởng, và trong ba hôm liền tháo ra, kiểm soát, tính toán những căn
số với lôgarít, trong tiếng sột soạt của những bức đồ dạng. Những chạc
compa chay trên giấy, những máy mài nhẵn “Kelenhecgie” rất nhạy giũa đi
những nửa phần trăm cuối cùng của một ly, các ngón tay nhậy bén của bọn
trẻ lắp những bộ phận tinh tế nhất, tâm hồn nhậy cảm của chúng băn khoăn
chờ đợi lần thử mới.

Sau ba ngày, người ta lại đặt chiếc FD-3 lên bàn thử, hai chục cái đầu lạ cúi
xuống nhìn nó và kỹ sư trưởng Gorbunôp lại buồn bã nói:

- Nó tóe điện...

- Nó tóe điện, đểu thật! … Vatxia Aleexêiep nói.

- Cái của Mỹ không tóe, Gorbunôp ghen tức nhắc lại.

- Không, nó không tóe! Một kỹ sư khác xác nhận thêm.

- Tất nhiên là nó không tóe! Tất cả bọn trẻ cùng nói lên, không biết trách cứ
ai: tự trách mình, hay trách những máy tiện, trách thép số 1 đáng ngờ, trách
bọn con gái đã quấn phần ứng điện, hay trách kỹ sư Gorbunôp.

Nhưng đứng kiễng chân lên ở sau lưng bọn họ, phô ra cho mọi người tròng
thấy bộ mặt tàn nhang đỏ hoe của nó, Tima Ôđariuc cúp mi mắt xuống và
đỏ mặt nói:

- Cái của Mỹ cùng tóe y như thế.

- Mày xem ở đầu mà biết?

- Tôi nhớ khi người ta cho nó chạy thử và nó nhất định phải tóe, vì cái máy
quạt ở đây cũng thế.

Người ta không tin Tima và người ta lại đem chiếc máy khoét mài xuống
xưởng, ở đấy các bộ óc, những máy tiện và dây thần kinh lại làm việc vất vả
vào đó một lần nữa. Nhiệt độ lên cao rõ rệt trong lòng tập thể: nỗi lo lắng
ngự trị ở các phòng ngủ, các cậu lạc bộ, các lớp học.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.