BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 46

- Bọn trai cười. Djurinxkaia thở dài. Iuriep có vẻ ngượng ngắm một cái gì ở
bậu cửa sổ. Khalabuđa không nao núng xem hoài những quảng cáo phủ mặt
tường.

- Thôi, ta đi về thôi, các bác nhỉ, Iuriep nói. Mai ta trở lại phải không, bà
Liubôp Xavêliepna?

- Bà nhìn tôi buồn rầu.

- Xin các bác đừng lại, tôi yêu cầu.

- Tại sao thế?

- Lại làm gì? Các bác sẽ không giúp đỡ gì cho tôi cả, và chúng ta sẽ mất
thời giờ chuyện vãn.

- Iuriep cáo từ, vẻ hơi phật ý. Liubôp Xavêliepna bắt tay chúng tôi chặt chẽ,
cả tôi và bọn trai. Bà hỏi:

- Các anh không sợ chứ?

Họ trở về tỉnh.

Chúng tôi ra sân. Chắc là sắp đến bữa ăn, vì từ bếp, người ta đang chuyển
những xoong xúp lên buồng ngủ. Vetkôpxki kéo tay áo tôi, cười: Michia và
Vichia đã giữ lại hai đứa trẻ mang xoong như vậy.

- Sao lại được làm thế hử? Vichia hỏi giọng trách mắng. Những đứa này là
cái giống gì? Mày không hiểu sao? Thế mày là giống ăn thịt người à?

Thoạt đầu, tôi còn không hiểu. Kôxchia nhấc bổng tay áo một đứa giữ việc
phát bánh của Kuriajê. Dưới cánh tay kia, nó kẹp một ổ bánh mì mà cùi đã
bị vạc mất một nửa. Kôxchia rung cổ tay áo thằng bé bối rối: cả cái cửa tay
ấy dúng vào xúp chảy tong tong; những miếng su hào và củ cải dính vào tay
áo, lên đến tận vai.

- Này, trông này, Kôxchia cười ngất, và chúng tôi cũng không sao nhịn
được: thằng ranh nắm một miếng thịt trong tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.