BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 53

Phòng ngủ của con gái, rất rộng rãi, có sáu mươi giường. Tôi ngạc nhiên:
giường nào cũng có chăn, đã đành là cũ và tồi. Ở bên dưới có ga trải
giường. Và lại cả gối nữa.

Bọn con gái đang đợi chúng tôi thực. Họ mặc áo dài nhỏ bằng vải hoa cũ
vá. Cô lớn nhất mười lăm tuổi.

- Chào các em! Tôi nói.
- Đấy nhé, tôi dẫn bác Antôn Xêmiônôvich đến đấy: các em cứ muốn

gặp bác mãi.

Họ chào lầm rầm rồi nhẹ nhàng đến gần, đi qua đâu sắp lại giường đó.

Tôi bỗng thấy thương các em gái bé đó vô cùng và tôi rất muốn ít nhất cũng
làm một cái gì nho nhỏ cho vui lòng các em. Họ ngồi giường chung quanh
chúng tôi, và e dè ngó tôi. Tôi tuyệt nhiên không hiểu tại sao tôi lại thương
họ đến thế. Có lẽ vì họ xanh xao, môi nhợt nhạt, mắt nhìn thận trọng, hay
có lẽ vì áo họ vá. Một ý nghĩ qua óc tôi: không thể nào để cho các em gái
nhỏ mặc rẻ rách như vậy, họ sẽ đeo cái nhục ấy suốt đời.

- Các em hãy kể chuyện đời sống của các em cho tôi nghe đi, các em!

Tôi hỏi.

Họ im lặng, nhìn tôi và chỉ mím môi cười. Tôi đột nhiên hiểu rõ: chỉ có

môi họ biết mỉm cười và bọn thiếu nữ này không hề được biết cả đến một
nụ cười sinh động thực sự là như thế nào. Tôi thong thả ngó từng bộ mặt,
rồi lại nhìn Guliaêva và hỏi:

- Chị ạ, tôi đã có kinh nghiệm, nhưng ở đây có cái gì tôi không hiểu.
- Cái gì chứ?

Bất thình lình, em gái ngồi trước mặt tôi, một em tóc rất nâu, áo dài màu

hồng cũn cỡn lúc nào cũng để trơ đầu gối, nhìn tôi bằng đôi mắt đã từ lâu
không biết chớp nữa, nói:

- Bác nên đến đây mau với các trại viên Gorki của bác đi, vì đời sống ở

đây nguy hiểm lắm.

Bấy giờ tôi mới chợt hiểu trong chớp nhoáng: bộ mặt em gái tóc màu

nâu đó, cái nhìn trân trân, miệng nói run rẩy, tất cả đều biểu lộ sự kinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.