BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 60

túi này bảy kôpéc, hơn túi kia và tất cả có là hai mươi hai kôpéc, hỏi mỗi túi
có bao nhiêu? Ông thấy có tài tình không chứ?

Và Lôikin hiếng mắt nhìn với một vẻ tinh ranh. Tôi hỏi cho lịch sự:

- Thế thì sao?
- Không, chính ông hẵng trả lời đi, bao nhiêu?
- Bao nhiêu cái gì?
- Bao nhiêu kôpéc trong mỗi túi, ông nói đi, Lôikin nài.
- Đó là điều… mà ông muốn tôi nói à?
- Vâng, ông cho biết có bao nhiêu kôpéc trong mỗi túi.
- Đồng chí Lôikin này, tôi tức giận bảo y, đồng chí có học hành ở đâu

không đấy?

- Sao lại không. Nhưng tôi phần nhiều tự học. Cả đời tôi, tôi tự đào tạo

lấy, và tất nhiên tôi không qua các trường sư phạm và học viện giáo dục. Và
xin thưa ông rõ: ở đây chúng tôi có người ở đại học xuất thân, lại có người
có bằng tốc ký, lại một luật gia nữa, nhưng ông cứ thử truy họ một tí chơi
như thế xem… hay thế này cũng được: hai anh em hưởng gia tài…

- Vậy ra chính hắn… cái anh chàng tốc ký đó, đã viết cái này lên tường

à?

- Phải, hắn đấy, … Anh ta vẫn muốn lập nhóm tốc ký, nhưng sau khi bị

chúng đánh cắp, anh ta bảo tôi: tôi không muốn làm giữa bọn mọi rợ này
nữa, rồi anh ta bỏ chuyện lập nhóm mà chỉ giữ phận sự giáo viên thôi.

Trong câu lạc bộ, một mảnh bia treo gần lò sưởi mang khẩu hiệu này:

Lôikin còn nói lâu nữa, rồi tan biến đi đâu mất lúc nào không biết. Tôi chỉ
còn nhớ Vôlôkhôp lẩm bẩm tiễn theo chân y bằng câu vĩnh biệt này:

- Chán mớ đời!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.