BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 67

Nhưng Misa mỉm cười đường hoàng và cho là tôi đã đặt câu hỏi không

đúng:

- Bác mà hỏi lại cháu câu ấy à, bác Antôn Xêmiônôvich? Có phải mặt

cháu đâu, mà là mặt mo của nó chứ, cái thằng Khôvrak ấy. Cháu thì việc
cháu cháu làm, và cháu có thể báo cáo tường tận với bác, là giám đốc của
cháu. Vôlôkhôp bảo cháu: mày đứng gác ở cửa không cho ai vào bếp cả!
Thế thì cháu cứ gác chứ! Cháu có chạy theo nó không, hay là cháu lên
phòng ngủ tìm nó, hay là cháu gây chuyện với nó? Thằng Khôvrak thử tự
nói ra xem nào: chúng nó dẫn xác đến đây là chỗ chúng chẳng có việc gì mà
đến cả, và có thể là nó ngu dại húc đầu vào cái gì đó chăng.

Khôvrak bỗng khóc thút thít nghếch đầu về phía Misa, tỏ ý kiến:
- Phải, tụi mày muốn lấy chuyện ăn bắt bí chúng tao, cũng được, nhưng

mày có quyền gì mà đánh tao? Mày không biết tao à? Được, rồi mày sẽ biết
tay tao!...

Hồi ấy chưa có sự định nghĩa thế nào là người đánh trước, nên tôi bắt buộc
phải suy nghĩ. Trong lịch sử cũng có những trường hợp mờ ám như vậy, và
cách giải quyết thường rất khó khăn.

Tôi cẩn thận giữ mực trung dung:

- Chú có quyền gì mà đánh nó?

Misa vẫn mỉm cười, giơ cho tôi xem một con dao Phần Lan:

- Bác xem lưỡi dao đây. Cháu lấy ở đâu ra? Có lẽ cháu ăn cắp của thằng

Khôvrak chắc? Ở đây người ta đã diễn thuyết nhiều quá. Vôlôkhôp bảo:
không cho ai vào bếp cả. Cháu đứng nguyên đây, thế mà nó tự dẫn đến với
con dao nối vào người nó cho thêm dài và bảo cháu: giãn ra! Cháu, tất
nhiên là cháu không cho nó vào, bác Antôn Xêmiônôvich ạ, nhưng mà nó
lại tấn công: giãn ra, thế là nó xông luôn. Thế thì cháu phải đẩy nó chứ. Ồ,
mà cháu đẩy nó nhè nhẹ và lịch sự thôi, nhưng cái thằng xuẩn ấy, nó lại
vung tay khua lưỡi dao cạo của nó lên. Nó không thể hiểu thế nào là trật tự.
Thật đồ ngu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.