BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 81

tiền phong của tôi mới đặt chân tới đây, chúng đã nghếch mũi lên hít thở
luồng gió mát mẻ đó, rồi chúng vểnh đuôi chạy khắp các buồng ngủ, sẵn
sàng tích cực đem những tài năng nói trên ra thi thố. Chúng còn sợ quá ra
mặt ngả về phe tôi, nhưng dù sao tôi cũng tin chắc được sự ủng hộ của
chúng.

Vichia và tôi tình cờ xúc tiếp với một thành phần xã hội thứ ba nữa, mà khi
gặp, Vichia đã đứng sững người, như con chó săn ngạc nhiên trước một con
thỏ vậy. Ở tận cùng sân trại là một căn nhà biệt lập, có hàng hiên gỗ chạm
trổ. Vania Zaïtsenkô trỏ căn nhà ấy nói:

- Đấy là chỗ ở của những nhà nông học.
- Những nhà nông học nào? Có mấy người?
- Mười bốn người.
- Mười bốn nhà nông học? Sao nhiều thế?
- Chính họ đã gieo lúa hắc mạch, cho nên bây giờ là nhà của họ.

Tôi đoán chừng trong chuyện này lại có trò gì của Khalabuđa đây, nên

càng hoài nghi:

- Các cháu gọi như thế để trêu chọc họ có phải không?

Nhưng Vania nghiêm nét mặt và lắc đầu lia lịa nhìn về phía căn nhà:

- Thực đấy, họ là những nhà nông học thực, bác ạ! Họ đã cày ruộng và

gieo lúa hắc mạch! Và rồi nó đã mọc, bác ạ! Cao đến thế này rồi!

Vichia cáu tiết chằm chằm nhìn nó:

- Những thằng mặc sơ-mi-xanh kia đấy à? Nhưng chúng nó cũng là

những trẻ nuôi của trại chứa? Mày muốn đùa tếu phỏng?

- Không, tôi không đùa tếu! Vania kêu lên, tôi không đùa tếu! Họ sắp có

giấy chứng nhận, và hễ nhận được giấy một cái là họ đi liền…

- Thôi, được rồi. Ta vào thăm các nhà nông học của cháu.

Căn nhà có hai buồng ngủ. Một lũ thanh niên quả thực mặc sơ-mi-sa-tanh
mịn màu xanh, đầu tóc chải chuốt, dáng bộ có tí chút ra vẻ đạo đức, đương
ngồi trên các giường có chăn tương đối mới. Trên tường có dán cẩn thận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.