BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 88

thái độ phóng túng, nó nói chuyện với tôi về những việc chẳng dính dáng gì
đến tường nhà tu hết thảy.

- Bác nhỉ, ở trại Gorki có những con gái đẹp, phải không bác?

Tôi quay lưng lại nó và đi ra cửa, nhưng nó lại theo chân và nhìn vào

mặt tôi lải nhải:

- Người ta còn bảo ở bên bác, có nữ giáo viên… xinh lắm, ngon mắt

lắm. Ha, ha, bao giờ các cô ấy đến, phải biết là thú! Ở bên này trước cũng
có những mẻng trông được đấy, nhưng mà, bác ạ! Chúng nó cứ sợ tôi nhìn.
Cử động liếc các ả một tí là y như các ả đỏ gay đỏ gắt mặt lên chứ lại! Bác
bảo tại sao vậy, vì đâu mà mắt tôi lại nguy hiểm đến thế, bác nhỉ?

- Tại sao đội của chú không đi làm việc?
- À, nào ai biết, việc quái gì đến tôi! Cả tôi cũng không đi…
- Tại sao?
- Tôi không thích, ha, ha, ha!

Và nó nháy mắt nhìn cây thập ác của nhà thờ:

- Bên chúng tôi, ở Pôtvorki ngoài kia, cũng có những con bé tình ra

phết… Ha, ha, ha… Nếu bác muốn thì tối sẽ giới thiệu cho bác…

Từ hôm qua, sự phẫn nộ của tôi đã bị kìm hãm trong những gọng phanh
mạnh hơn trước gấp bội. Cho nên ở trong lòng tôi, có cái gì gay gắt và dai
dẳng muốn chồi lên, nhưng trên mặt tâm hồn tôi thì chỉ nghe một tiếng rít
thầm, trong khi các nắp trái tim tôi đều nóng bỏng. Một người nào ở trong
đầu tôi ra lệnh: “nghiêm!”. Và mọi cảm xúc, ý nghĩ, kể cả những ý nghĩ nhỏ
nhất của tôi, vội chỉnh đốn lại hàng ngũ rời rạc. Vẫn cái người nào đó
nghiêm khắc truyền rằng:

“Bỏ mặc thằng Khôvrak! Tìm hiểu cấp tốc tại sao đội của Vania Zaïtsenkô
không đi làm, và tại sao Vania không ăn sáng”

Vì lẽ đó và nhiều lẽ khác, tôi bảo thằng Khôvrak:

- Cút ngay đi!... Đồ rác rưởi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.