BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 89

Tái người vì câu mắng đó, Khôvrak vội chuồn mất. Tôi đi mau đến buồng
ngủ Zaïtsenkô.

Vania nằm bệt ngay trên đệm giường, cả đoàn nó ngồi và xúm chung
quanh. Nó luồn một tay dưới đầu nó, và bàn tay nhỏ gầy xanh ấy có vẻ sạch
sẽ trên cái gối ghét bẩn.

- Có việc gì xảy ra thế? Tôi hỏi.

Chúng lẳng lặng giãn ra cho tôi đến tận giường. Ôđariuc gượng mỉm

cười, nói bằng một giọng nghe không rõ:

- Chúng đã đánh nó.
- Ai đánh nó?

Vania, nằm trên gối, nói với một sức mạnh không ngờ:

- Có đứa đánh cháu, bác ạ, bác biết không? Ban đêm chúng đến, quẳng

một cái khăn trùm lên cháu, thế rồi… chúng đánh cẩn thận! Ngực cháu đau!

Giọng nói sang sảng của Vania Zaïtsenkô trái ngược một cách kỳ lạ với
khuôn mặt nhỏ gầy và thâm tím.

Tôi biết có một căn nhà của trại Kuriajê gọi là nhà thuốc. Một bà già trợ y
sinh, ở một trong các buồng trống trơn và bẩn thỉu của căn nhà đó. Tôi sai
Malikôp đi tìm mụ. Thằng này ra đến cửa thì gặp Sêlaputin:

- Bác Antôn Xêmiônôvich ạ, có mấy người đi ô-tô đến, đang tìm bác!

Bên một cái xe Fiat lớn màu đen, tôi thấy Brêgen, nữ đồng chí Zôia và

Klame, Brêgen mỉm cười đường bệ:

- Bác đã nhận trại rồi chứ?
- Nhận rồi.
- Thế nào?
- Trôi chảy cả.
- Trôi chảy hoàn toàn?
- Có thể sống được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.