BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 97

loại, cắm họ vào những hộp đựng nhỏ xinh; hắn ưa vuốt ve và ngắm nghía
họ trong lòng bàn tay. Giữa các ngón tay mân mê của hắn, họ đẹp óng ánh
những màu sắc vô cùng tế nhị và họ hóa thành những tiêu bản kỳ thú của
giống người.

Hắn lấy vẻ rất tin tưởng bảo Guxtôivan lầm lì, xanh lướt, mặt lúc nào cũng
như người mất hồn:

- Ừ… mình có cái nhà thờ ấy ở giữa sân. Mình cần gì đến một mục sư xa
lạ? Mày sẽ làm trợ tế cho chúng tao.

Guxtôivan mấp máy đôi môi đỏ nhợt. Trước khi vào trại, không biết ai đã
rót vào tâm hồn yếu đuối của nó chất nha phiến tôn giáo với một liều độ
bằng cho ngựa uống, khiến đến tận bây giờ vẫn không làm thế nào cho nó
thổ ra được nữa. Đêm nào nó cũng cầu kinh trong các góc tối buồng ngủ và
nó nhận những lời trêu cợt của các trại viên như những khổ nhục thơm tho
vì đạo. Nhưng bác thợ đóng xe Kôdia không đến nỗi dễ tin đến thế:

- Này đồng chí Lapô, sao đồng chí lại nói vậy? Chúa có tha thứ cho

đồng chí được không? Nếu Chúa chưa ban phúc lành cho Guxtôivan thì hắn
làm trợ tế sao được?

Lapô nghịch cái mũi đầy tàn nhang của hắn:

- Phúc lành, ấy mới cần làm sao chứ! Cứ việc khoác áo nhà tu vào lưng

nó, đây này, cho nó cái áo lễ. Thế là nó trở thành một anh trợ tế kền ra phết!

- Phải có phúc lành mới được, Kôdia giảng giải với một giọng cao đầm ấm.
Phải có Đức Cha giám mục cho nó chịu lễ mới được chứ.

Lapô ngồi xổm trước mặt Kôdia, nhìn lão chằm chằm và không ngớt nháy
đôi mắt không có lông mi của hắn:

- Ông nội ơi, ông có hiểu không: Đức cha là gì, là người làm chủ, người

có quyền hành… có phải không?

- Đức cha có quyền hành,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.