BAN CÔNG LÊN TRỜI - Trang 109

thấy cỏ, nó ngửi ngửi, nó hắt xì hơi tinh tế như đàn bà, sau đó vì sợ con bọ
hung nó dùng chân lật ngửa con côn trùng và ngắm nhìn một cách thích
thú, con bọ hung quơ chân trong không trung. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Lần
đầu tiên từ một năm nay tôi thấy mình vui. Tôi nhắm nghiền hai mắt, tựa
toàn thân vào gốc cây, cọ lưng, thưởng thức cái sần sùi và nứt nẻ của vỏ
cây.

Tiếng kêu thất thanh làm tôi bừng tỉnh, bứt ra khỏi trạng thái nửa tỉnh

nửa mơ. Dây xích mèo không còn nằm trong tay tôi nữa, con mèo của tôi
đang chống chọi sống mái với con chó nòi Dalmaxia... Để thoát thân nó bỏ
chạy, biến vào chỗ ô cửa sổ đầy mạng nhện của tầng hầm ngôi nhà gần đó.

Chủ nhân của con chó là là một cô gái ở phố tôi. Cô gái chân dài, mái tóc

thẳng, mắt đen và buồn. Tôi nhận ra, cô gái có cái gì đó buồn buồn. Chắc
cô ta đang bực mình, nhưng cô gái đang ôm con chó, chỉ phản ứng với tôi -
không có ai người ta dắt mèo đi chơi cả.

Tôi tìm con mèo suốt cả tháng. Tôi dán lên các thân cây, các trụ thông

báo và cổng các nhà hàng xóm lời khẩn cầu giúp đỡ. Nhưng vô hiệu.

Một tháng sau sự cố, đêm khuya, tôi gặp lại cô gái. Trong chiếc áo khoác

da cô gái càng cho tôi cảm giác thân hình cô nàng cực kì mảnh mai.

- Em không thích đi một mình qua công viên này - cô gái nói mạnh mẽ,

như thể cô ta bực tức công viên.

- Chúng ta cùng đi được không? - tôi đề nghị.

Đèn pin lại hỏng, trời tối om, tối đến mức môi chúng tôi không thể tìm

thấy nhau. Cô nàng tựa người vào ghế công viên, tôi làm tình... Sao lại có
chuyện cô ta không mặc đồ lót? Áo da của cô gái kêu sột soạt trong tay
tôi... Đó là hành vi thú tính khó hiểu, dưới bầu trời khó hiểu. Tôi nhìn thấy
rõ từng ngôi sao trên trời, và cả những con châu chấu chết cóng trong băng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.