BAN CÔNG LÊN TRỜI - Trang 129

bóng dáng của nỗi buồn, nó gợi trí tò mò của gã. Khi gã ấn nút thang máy
tầng của mình, cô gái, sau giây lát do dự, ấn nút tầng tiếp theo. Tại tầng
trên cùng này chỉ có một số văn phòng, nhưng ngày hôm đó đóng cửa. Bây
giờ thì gã đã biết chắc, cô gái không ở trong chung cư này.

Thang máy làm xáo trộn khoảng không gian riêng của chúng ta, khi

trong thang máy chỉ có hai người không quen biết nhau, thì vấn đề: làm gì
với đôi mắt, thường là điều rất khó xử. Người ta thường chỉ liếc nhìn vào
mặt, tránh nhìn thẳng vào mắt nhau – chỉ đôi khi, ra bộ tình cờ, mới dám
nhìn trực diện như vậy. Cô gái có đôi mắt đẹp và mái tóc màu hạt dẻ mà gã
cho là màu tự nhiên.

Gã bước ra khỏi thang máy, miệng nói, cảm ơn – cô gái đáp lại bằng sự

im lặng. Gã đứng một lúc trước cửa nhà mình, như thể không biết có định
vào nhà hay không? Gã không thể xoay chìa khóa, nghĩa là gã lại vô tình để
cửa mở.

Gã đi pha trà, cho nước vào ấm điện, tuy nhiên ý nghĩ về cô gái không

quen biết nọ chẳng để cho gã được yên. Bây giờ thì gã dám chắc, chỉ nhờ
có gã cô nàng mới vào ngôi nhà này được, gã đã vô tình mời cô ta vào đây,
cô gái bị rối trí, đang đau khổ. Gã không biết tại sao, nhưng gã cảm thấy có
trách nhiệm với cô nàng...

Gã nhìn ra hành lang, cô gái đứng bên cửa sổ, dang rộng hai tay, như thể

muốn ôm lấy cảnh vật bên ngoài. Cảm thấy gã đang nhìn mình, cô gái đưa
mắt nhìn ra chung quanh. Gã không kịp trốn... hơi bị ngượng mặt, gã lên
tiếng:

- Tôi cũng thích cảnh vật chỗ này, nó có nhiều hi vọng hơn cảnh vật nhìn

từ các ô cửa sổ nhà tôi.

- Em chẳng thấy một chút hi vọng nào ở đây cả, có lẽ phải đến mùa hè

chăng? – nàng nói nhỏ nhẹ, nhưng rành rọt.

- Nói như vậy thì là vấn đề tâm trạng mất rồi. Tôi ngờ rằng chị là một

người đa sầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.