BAN CÔNG LÊN TRỜI - Trang 161

Tôi đã thú nhận. Nàng nói, nàng không cấm đoán những cuộc gặp như

thế, mặc dù nàng phát ốm vì mấy người đàn bà của tôi. Nàng bảo rằng, tất
thảy các mối quan hệ của chúng tôi là bệnh hoạn, không phải lúc nào cũng
đẹp cả đâu. Nàng hiểu, tôi muốn có cuộc sống của riêng mình, nhưng tôi
không được dối trá. Nàng hỏi, tôi có còn muốn nàng tiếp tục gọi điện và
viết thư nữa hay không? Trong câu hỏi này của nàng có dư âm của tối hậu
thư.

- Có chứ, - tôi trả lời.

- Ngày mai em sẽ gọi, - tôi cảm nhận nước mắt đang chảy trên má nàng.

Tôi thấy không vui, tuy nhiên chỉ đến khi tôi phát hiện ra nỗi bực trong
người. Sao nàng lại có quyền đả động đến chuyện cắn rứt lương tâm của
tôi!? Nàng, người đàn bà hàng ngày vẫn nằm bên dưới chồng mình, nhắm
nghiền hai mắt, đếm từ một đến một trăm, sau đó có khi đếm lại!!! Tôi thấy
dễ chịu hơn. Đôi khi oán giận và bực tức lại là liều thuốc an thần.

Chiều tối, khi đã hoàn toàn bình tâm, tôi mua bó hoa to đùng kẹp vào

nách, đoạn ngồi vào xe taxi. Cô gái ở trong một chung cư cao cấp. Cái sang
trọng của ngôi nhà này làm tôi thấy ngại.

Người bảo vệ quan sát tôi từ đầu tới chân, thậm chí tôi có cảm giác là tôi

bị đánh hơi. Khi tôi nói, tôi đến nhà ai, thì gã nở nụ cười bí hiểm. Trong
thang máy, tôi sửa lại mái tóc và lấy tay xoa mặt.

Khi nàng mở cửa, tôi bủn rủn cả người, một cảm giác chỉ những người

yêu nhau mới có. Tôi định hôn môi nàng, nhưng nàng lại chìa má cho tôi.
Tôi thấy ngại, chẳng biết có ai ở trong nhà hay không? Tuy nhiên chỉ có hai
chúng tôi mà thôi. Một căn phòng không lớn, được sắp xếp gọn gàng.

- Chẳng có gì hay để cho anh xem đâu, - nàng nói như vậy, nhưng với vẻ

mặt rất kiêu.

Tôi nhìn vào chỗ có cánh cửa đóng kín với ổ khóa kiểu cổ, trong căn nhà

trống trải này, cánh cửa cùng với ổ khóa kiểu cổ kia nom như là người từ
hành tinh khác đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.