BAN CÔNG LÊN TRỜI - Trang 164

Trong cái “một chút” này chẳng có mấy nhiệt thành, nhưng cũng đủ để

cho tôi cảm nhận, tôi lại đang sống. Tuy nhiên, sau một giờ đồng hồ tôi lại
bắt đầu chết. Tôi cảm nhận, cái tối thứ sáu này đang trôi đi, chẳng biết về
đâu. Nàng gọi điện khi tôi đã hết hi vọng.

- Em xin lỗi, em luôn luôn không thoải mái khi em đang là quần áo, -

nàng nói.

- Hôm qua ngủ có ngon không...?

- Rất ngon, - nàng đáp. Tôi bực mình khi nàng không nhận ra, tôi hỏi vậy

là hỏi mỉa nàng đấy thôi.

Nàng hẹn gặp tôi vào thứ bảy. Tôi đề nghị đi nhà hát, nhưng nàng thích

đi xem phim. Nàng ngủ gật khi phim sắp kết thúc. Chúng tôi đi về nhà tôi.
Tôi yêu cầu nàng tắt điện thoại di động - nom sắc mặt nàng lúc này như sắc
mặt đứa trẻ con bị tôi tước mất đồ chơi.

Nàng thuộc những cô gái mà cực khoái nằm tít sâu bên trong áo lông của

mình. Ân ái với nàng tôi không hề nghĩ về mình, chỉ nghĩ về nàng mà thôi.
Nàng nhanh chóng lăn ra ngủ, như vội đi đâu đó, thậm chí nàng không
nhận ra, tôi chưa đạt cực cảm.

Khi tôi thức dậy, kim đồng hồ chỉ tám giờ sáng. Không thấy đồ mỹ

phẩm, giày, áo khoác của nàng đâu cả. Tôi nằm trơ khấc một mình. Ngày
chủ nhật trôi đi một cách lười biếng và chậm chạp, như chuyện vẫn xảy ra
với ngày chủ nhật.

Các máy điện thoại của nàng đều đặt chế độ ghi âm. Tôi căm thù các

máy ghi âm tự động, như thể chúng là những nữ nhân viên cơ quan không
chịu nhấc ống nghe.

Cuộc cách mạng truyền thông đã đưa chúng ta đến chỗ, im lặng chỉ có

nghĩa là phản bội hoặc chết chóc.

Tôi bực mình đến mất cả tỉnh táo, khi rốt cuộc tôi tóm được nàng trong

điện thoại di động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.