BAN CÔNG LÊN TRỜI - Trang 37

Bức tranh thay đổi

BỨC TRANH CHOÁN GẦN HẾT BỨC TƯỜNG. Người vẽ bức tranh

là một họa sĩ mà chồng nàng quen biết, còn nàng đã không kịp làm quen
với người họa sĩ này. Bức tranh vẽ trên nền vải, được treo trong nhà trước
ngày chồng nàng lên đường thực hiện chuyến thám hiểm Himalaya và anh
đã không quay về nữa – nàng chờ chồng đã mấy năm nay, có lẽ nàng vẫn
chờ tiếp chăng?

Trên tranh, một người đàn ông, trán hói, khỏa thân, tay cầm máy ảnh,

chĩa ống kính đen về phía miệng đứa bé. Hình người được phản chiếu trong
gương, cho nên bé gái độ vài tuổi với nụ cười khó hiểu trên môi đang nhìn
người khỏa thân, đồng thời cũng nhìn về phía chúng ta với cái nhìn vô cùng
khó hiểu. Ðứa bé giống nàng một cách đáng sợ, khi nàng còn nhỏ. Liệu có
khả năng Robert đã cho họa sĩ mượn ảnh nàng hồi bé để làm mẫu hay
không?

Người họa sĩ này là một nghệ sĩ danh tiếng, thậm chí nàng đã nhìn thấy

ông ta trên ti vi, nghe nói các nhà phê bình nghệ thuật đã liệt các tác phẩm
hội họa của ông vào dòng hiện thực huyền bí. Bức tranh trụy lạc không
những vì hình ảnh khỏa thân của người đàn ông tương phản với nét dịu
dàng của đứa bé, mà còn vì có cái gì đó lẳng lơ trong nụ cười của bé gái, có
lẽ máu dâm dục đàn ông chỉ đợi cái nháy mắt làm hiệu của cô bé là nổi
loạn.

Bức tranh làm nàng buồn, bởi nó gợi lại cái chết của chồng nàng. Nụ

cười của bé gái, và việc nó giống nàng khiến nàng ái ngại, hình ảnh người
đàn ông khỏa thân chẳng ăn nhập chút nào với gương mặt dịu hiền, dễ
thương của người này, một trí thức Ba Lan – giống người hình như đã bị
tiệt chủng. Ðầu hói, râu thưa, hai mắt suy tư trong mục kỉnh – nàng thích
những người đàn ông như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.