BAN CÔNG LÊN TRỜI - Trang 46

- Xin chị thứ lỗi, tôi hỏi khí không phải, liệu có người nào đó... có người

nào đó đã sửa, ý tôi muốn nói... vẽ thêm vào bức tranh cái gì đó...?

Nàng cảm thấy như bị họa sĩ đấm mạnh... nàng tựa người vào khuôn cửa.

- Vẽ thêm ư? Em xin thề, em không có vẽ!

- Lạ thật, nếu vậy thì tôi không hiểu gì hết, - họa sĩ nói.

Nàng ngồi vào ghế bành, thở mạnh.

- Em chẳng biết, liệu chúng ta có cùng nghĩ vậy, thế nhưng em cũng có

để ý, em nhận ra điều này hôm qua, cách đây mấy ngày vẫn chưa có
chuyện gì, có gì đó đã thay đổi trong bức tranh, cho nên em mới gọi điện...
em đã tìm cách nói chuyện này với ông qua điện thoại còn gì.

- Liệu chúng ta có cùng nghĩ như vậy? – họa sĩ nhìn vào mắt nàng, tuy

nhiên ngay lập tức ông nhìn ra chỗ khác.

Nàng cảm thấy như nàng đang trong giờ thi vấn đáp.

- Có lẽ ông đã thay đổi, xin lỗi, người đàn ông trong tranh đã thay đổi,

em chẳng biết nên diễn đạt chuyện này như thế nào...

- Anh ta... tôi... nghĩa là anh ta đang cương cứng, - họa sĩ nói, cởi mục

kỉnh để lau một lần nữa.

- Có lẽ như vậy, - nàng nói, thở phào nhẹ nhõm. Thì ra nàng đâu có

nhầm!

Họa sĩ bước lại sát bức tranh, chăm chú dò xét, yêu cầu nàng đưa cho

chiếc ghế đẩu, đoạn ông đứng lên ghế. Nàng đứng kề bên, vẻ mặt chăm
chú. Mặc dù có nhiều cái lo, song nàng đã nhận ra tính bi hài của màn kịch
này. Nàng mỉm cười, để canh chừng nàng chỉ mỉm cười trong bụng.

- Nom tôi có giống bác sĩ bệnh hoa liễu hay không nhỉ? – họa sĩ hỏi, tiếp

tục xem xét chỗ bị nghi ngờ.

- Giống chút xíu thôi, - nàng nói, giấu nụ cười trong khum bàn tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.