BAN CÔNG LÊN TRỜI - Trang 47

- Tôi chẳng hiểu gì cả, xem ra không có ai làm gì... còn chị đâu có đùa

với tôi, liệu đây có phải là trò đùa hay không nhỉ?

Họa sĩ nhìn nàng chăm chú, không bực tức, mặt chỉ đượm buồn. Nỗi lo

của nàng hòa trộn với nỗi mừng, nàng rất muốn khóc và cả muốn cười.
Nàng vội vàng cam đoan với họa sĩ, không có kẻ nào bén mảng tới đây khi
nàng vắng nhà, còn bản thân nàng thì mù tịt hội họa, có chăng chỉ là sự
kính trọng đối với nghệ thuật mà thôi.

- Chị bảo rằng chuyện này mới xảy ra gần đây... song tôi dám tin rằng,

lúc nào bức tranh cũng vẫn nguyên xi như vậy. Tôi nhớ, tôi đã vẽ bức tranh
này như thế nào, chính chỗ này – họa sĩ nhấn mạnh “chỗ này” với giọng có
phần bi quan – chính chỗ này đã gây khó dễ cho tôi, làm tôi rất khó xử, tôi
muốn chỗ này phải là chỗ kín đáo, đây là một bức tranh khá bạo gan, tôi
biết điều này. Còn bây giờ nó đã trở thành bức tranh rất thô tục... - họa sĩ
nói như muốn oán trách ai đó, ông lặng im, rồi lại nói tiếp với vẻ mặt đầy
ưu tư... - như thế này là quấy rối trẻ em mất rồi, chính chị công nhận...

Họa sĩ rời khỏi ghế, ông bước mạnh đến nỗi nền nhà kêu ken két. Ông

nhìn về phía nàng, nhưng tránh nhìn trực diện vào mắt. Còn nàng, với
gương mặt cởi mở và chân tình, bây giờ nàng mạnh dạn nhìn thẳng vào
ông. Sao lại có chuyện không tin nàng, họa sĩ hoàn toàn không tin chính
mình nữa. Nhưng mà không! Ông chắc như đinh đóng cột, ông nhớ, ông vẽ
những gì hồi đó. Bỗng họa sĩ cười, như thể ông thôi không còn nghĩ như
thế. Nàng nhanh chóng, sốt sắng đáp lại ông cũng như vậy. Bây giờ nàng
cảm nhận, nàng không thể kiềm chế bản thân được nữa... và nàng bật cười.
Họa sĩ do dự, đoạn cùng cười với nàng.

Họa sĩ đặt tay vào bụng đang càng lúc càng hằn rõ dưới áo sơ mi, ông

cười khì khì, ngộ nghĩnh đến nỗi tiếng cười của ông khiến nàng không nhịn
được cười; tuy nhiên tiếng cười cũng như lửa – khi bùng lên thì vụt tắt.

Lặng im, thoạt tiên có phần khó xử. Nàng đã không cho phép mình cười

từ nhiều năm nay, đến nỗi nàng cảm thấy bị choáng, như thể nàng vừa mới
ra khỏi căn phòng ngột ngạt, thiếu dưỡng khí; còn họa sĩ cảm thấy xấu hổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.