BAN CÔNG LÊN TRỜI - Trang 51

- Bây giờ con bé đã lớn, xấu đi, - họa sĩ thở dài ngán ngẩm - bé gái trong

tranh là con gái của chị láng giềng, nàng phải hiểu ngầm như vậy.

Nàng đi vào phòng làm việc của mình để cho họa sĩ xem bức ảnh thời

thơ ấu của nàng. Ông ngắm ảnh rất lâu, chăm chú.

Tất cả các bé gái xinh đều na ná giống nhau, tuy nhiên trường hợp này

thì không thể tin nổi, gương mặt hai cô bé giống hệt nhau, thật đáng ngạc
nhiên!

Họa sĩ lắc đầu không tin.

- Ông có... rất thích hai cô gái bé bỏng này không?

Nàng sợ sự bạo gan của mình đến nỗi không giấu nổi chuyện này, nhưng

họa sĩ mỉm cười dịu dàng.

- Tôi không bao giờ quấy rối trẻ em, như vậy đó, một số cô bé có gì đó

rất gợi tình, nhưng không bao giờ tôi bị đe dọa, có lẽ không bao giờ...?

Họa sĩ đăm chiêu, cụm từ “có lẽ không bao giờ” dao động trong ông như

quả lắc trong chiếc chuông. Tuy nhiên ông không nói gì thêm, ông uống
cạn li rượu tiếp theo. Hầu như vô thức, nàng đưa cho họa sĩ một chai vang
nữa để ông mở nút chai. Mấy lần họa sĩ đi vào chỗ bức tranh của mình, như
thể ông muốn giám định để kết luận dứt khoát. Bất thình lình họa sĩ nói
huyên thuyên – ông nói, trong hoàn cảnh cực kì khó khăn, có một người
nghệ sĩ như ông đã phải kiên trì theo đuổi nghệ thuật, mà vải, thuốc vẽ,
truyền thống và văn học là cốt lõi của hội họa. Bây giờ nghệ thuật đang
vượt khung, để kiếm tìm giật gân, li kì, sổ toẹt truyền thống hoặc... tất cả
những sắp đặt, những trình diễn chính là cuộc xâm lăng của lũ man di...

Nàng nghe ông nói cứ như đang nghe kể về tấn thảm kịch của một thế

giới xa xăm, nhưng nàng dễ dàng đồng cảm, thậm chí lệ nhòa hai mắt khi
con người cam chịu này mấy lần nhắc lại – công sức của tôi chẳng nghĩa lí
gì nữa rồi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.