BAN CÔNG LÊN TRỜI - Trang 9

bàn thạch, trong khi mọi người chung quanh bò lê bò càng. Ngày tận thế
chẳng là cái đinh gì đối với tôi.

- Anh có định xin lỗi con mèo của em hay không đó? – cô gái hỏi, trùm

chăn kín người.

- Nếu con mèo xin lỗi anh. Anh đã bị mất chiếc bình là vật kỉ niệm, còn

con mèo này... con mèo cưng này - tôi chữa lại, không muốn làm tổn
thương tình cảm của cô gái - đã làm anh bị thương.

Tôi ngồi xuống ghế bành, ngang nhiên gác hai chân lên chiếc ghế đẩu.

Tôi cảm thấy thoải mái một cách lạ thường, không có gì gắn bó con người
với nhau đến như vậy, bằng việc cùng mến mộ một số cuốn sách.

- Cách đây mấy giờ đồng hồ cô em đã phá tan mối tình của tôi.

- Con nhóc ấy đã bực mình chứ gì...

- Thế cô em là người lớn chắc?

- Anh sẽ tin là như vậy nếu anh nới rộng giúp em chuỗi ngọc đeo trên cổ.

Em không làm được. Cho nên em mới không ngủ. Không có gì làm em bực
mình bằng việc còn có những thứ chưa làm xong...

Nom cô gái chẳng khác gì một bức tượng, bình thường, nhưng là một

bức tượng đẹp, đỏng đảnh. Tôi cảm nhận, trong tôi có một cái gì đó na ná
như một sự rung động, mặc dù tôi nghĩ, làm gì có chuyện rung động lúc
này... Tôi hỏi bâng quơ:

- Có phải là ngọc thật không đấy?

- Giống như em - cô gái nói giọng nghiêm túc, không hề làm đỏm.

- Em không chốt cửa phải không?

- Ðôi khi không, khi em đợi một người nào đó...

Tôi cảm nhận, trong tôi đang rực sáng chiếc đèn cảnh báo, chiếc đèn đã

mấy lần cứu sống tôi. Tôi đã biết là không được coi thường thứ ánh sáng
này. Phải chăng cô ta chính là gái làm tiền... dân nghiện hút, ma-phi-a...?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.