BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 100

Dận Chân nhếch khóe môi, không thể không thừa nhận, đối với chuyện

này hắn cũng không ôm kỳ vọng gì lắm.

Nhưng may mà, Điềm Nhi cũng không ngốc đến mức làm cho hắn đôi

giày thỏ trắng.

Đế giày màu vàng nghệ, gấm xám làm mặt giày, bên trên còn có từng

hoa văn ẩn Điềm Nhi tự tay thêu. Lớn nhỏ vừa phải, mang vào còn thật
thoải mái.

“Thần thiếp không giỏi nữ công, không làm được xiêm y áo choàng gì

đó, chỉ có thể làm đôi giày cho gia thôi, còn thỉnh ngài đừng ghét bỏ nha.”

Người nào đó nói gần nói xa, Dận Chân sao lại không hiểu.

“Chua.” Nam nhân lời ít ý nhiều phun ra một chữ này, thành công làm

cho cô bé nào đó đỏ bừng cả mặt.

Bữa tối qua đi, Điềm Nhi ngồi quỳ sau lưng Dận Chân, vươn tay xoa

bóp đầu cho hắn, xoa xoa ấn ấn lúc nặng lúc nhẹ. Lúc còn ở nhà, nàng
thường xuyên mát xa da đầu cho ngạch nương, cho nên tay nghề không tệ,
nhìn nam nhân dần dần khép mắt lại là biết.

“Gia, tháng sau chính là thánh đản (sinh nhật) của Hoàng thượng rồi đó,

chúng ta dâng lên lễ vật như thế nào mới được ạ?”

Dận Chân nghe vậy khẽ mở mắt: “Mùa hè năm nay ở Hà Nam xảy ra lũ

lụt, quốc khố sửa trị xuất ra không ít bạc đến đó, cho nên thánh thọ năm nay
Hoàng A Mã không muốn làm lớn, chuyện lễ vật, gia đã chuẩn bị xong rồi,
phúc tấn không cần phải lo lắng.”

“Thì ra là thế.” Điềm Nhi nghe xong vui vẻ gật gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.