BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 109

không phải thiếp thất lấy sắc hầu người bám lấy nam nhân không thả, cho
dù Dận Chân cưng chìu một chút, cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận
làm con dâu hoàng gia, khuyên hắn một chút, đừng cứ suốt ngày mê hoặc,
quấn lấy nam nhân không rời như thế.”

Đức Phi vừa dứt lời, toàn bộ Vĩnh Hòa cung nhất thời toàn bộ yên tĩnh.

Điềm Nhi chỉ cảm giác trước mắt mình một mảnh máu đỏ, lời nói của

Đức Phi giống như thanh đao, từng đao một cắm vào tim nàng.

Nàng lấy sắc hầu người?

Nàng mê hoặc người?

Nàng quấn lấy Dận Chân không rời?

Nhục nhã và ủy khuất cực đại khiến trong mắt Điềm Nhi hiện lên một

vòng nước mắt.

Không khóc, nàng không thể khóc được, nàng không được khóc trước

mặt người sỉ nhục nàng.

Cứng rắn đứng thẳng người, Điềm Nhi nâng đầu mình lên thật cao, khóe

miệng gợi lên độ cong trào phúng. “Con dâu mặc dù là phúc tấn của hoàng
tử, nhưng cũng là thê tử của gia, làm thê tử thì đương nhiên phải vâng theo
ý nguyện của trượng phu, gia nguyện ý đến phòng con dâu, chẳng lẽ con
dâu phải đuổi gia ra ngoài sao? Con dâu cũng không có lá gan lớn như vậy.”

“Ngươi...” đôi lông mày được tỉa tỉ mỉ của Đức Phi thoáng chốc dựng

ngược lên, ngón tay đeo kim giáp hoa văn bí chế chỉ thẳng vào Điềm Nhi
bên dưới.

Điềm Nhi vươn thẳng đầu, đôi mắt thật to cũng bất khuất nhìn lại bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.