BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 194

Lý thị nhìn dáng người dung nhan càng thêm mặn mà của Điềm Nhi, lại

nhớ tới việc đối phương đã sinh con trai trưởng cho Dận Chân, một nỗi
ghen ghét không tự chủ vụt qua trong mắt. Nhưng hiện tại Điềm Nhi vừa có
địa vị lại được sủng ái, suy cho cùng nàng cũng không dám quá mức càn rỡ,
liền nắm thật chặt khăn thêu trong tay, làm bộ lau khóe mắt nói: “Phúc tấn,
Triệu Giai muội muội bây giờ trông thật đáng thương, xin ngài thương xót,
cứu muội ấy một mạng đi.”

“Ngươi biết chuyện Triệu Giai cách cách đổ bệnh?” sắc mặt Điềm Nhi

phát lạnh nói: “Vậy tại sao không sớm báo cho ta biết?”

Sắc mặt Lý thị khẽ cứng đờ.

“Phúc tấn minh giám, thiếp thân cũng mới hay tin sáng nay. Bởi thế cho

nên mới kéo Tống tỷ tỷ qua xem sao.” Lý thị nháy mắt với Tống thị đứng
bên cạnh.

Tống thị hơi gật đầu.

Điềm Nhi không thể bác bỏ liếc nhìn hai người họ, nhưng lúc này cũng

mặc kệ phản ứng của họ, chỉ nhấc chân bước vào trong phòng, mới vừa đi
tới dưới mái hiên, chợt nghe thấy tiếng la hét ầm ỹ bên trong, thỉnh thoảng
còn xen lẫn tiếng kêu khóc của nữ tử.

Đám nô tài vừa thấy Điềm Nhi tiến vào, tất cả liền quỳ xuống đất thỉnh

an. Điềm Nhi cũng không để ý, chỉ phóng tầm mắt lên giường hẹp. Liền
thấy trên đó nhô lên một đụm chăn cao cao.

Điềm Nhi không dám đi tới gần, chỉ đứng cách một khoảng, lên tiếng

gọi: “Triệu Giai muội muội?”

Đụm chăn kia run bắn lên, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít

hoảng sợ của nữ tử. Điềm Nhi lại gọi hai tiếng, nhưng Triệu Giai thị chỉ
nhất mực co lại vào trong, không dám chui ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.