BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 210

“Aizz!” Đức phi yêu thương vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoằng Đán,

bỗng nhiên giọng điệu có chút tiêu điều: “Nếu đứa con của Anh Nương
không rơi mất, hiện tại chắc có lẽ cũng biết gọi ta là tổ mẫu rồi.”

Đức phi nhắc tới Hoàn Nhan thị, Điềm Nhi lập tức nín thinh, đề tài này

cũng không phải cái nàng có thể bắt chuyện được.

“Ngạch nương cũng đừng đau buồn.” Bát công chúa nhẹ giọng khuyên

nhủ: “Không phải phủ ca ca gần đây có một thiếp thất truyền đến tin vui
sao?”

Đức phi nghe nữ nhi nhắc đến tiểu nhi tử, trên mặt không phải là nét cao

hứng như mọi ngày, ngược lại hơi lộ ra thần sắc tức giận.

Thằng nhóc Dận Trinh kia gần đây không biết bị gì, thế mà đi dây dưa

với một đứa con gái nhà quê, nếu nhìn trúng rồi trực tiếp nạp vào phủ thì
cũng thôi đi, đằng này lại cứ không minh bạch mà khư khư quấn lấy, bà
cùng lắm chỉ nói vài câu, thằng bé kia lại còn hùng hồn đầy lý lẽ phản bác
lại... nói cái gì mà thứ kia là người phẩm hạnh thanh cao không được khinh
nhục.

Còn cả Hoàn Nhan thị kia nữa, thật sự là không có một chút hữu dụng,

chẳng những không giữ được đứa con, hiện tại ngay cả lòng của trượng phu
cũng không níu được.

Vừa nghĩ như thế, Đức phi lập tức giận chó đánh mèo, đáng thương cho

Hoàn Nhan thị không hay không biết mình vừa bị ‘ghi sổ nợ’ một khoản to.

Cho dù trong lòng giận tiểu nhi tử, nhưng ở trước mặt Điềm Nhi, Đức

phi cũng tuyệt đối không nói ra, chỉ nghe bà thản nhiên nói: “Lần này hai
huynh đệ chúng nó đều tùy giá đến Nhiệt Hà, trong lòng ta liền trở nên
trống rỗng, rất muộn phiền.” (tùy giá: đi theo đoàn xa giá của vua)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.