BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 395

Lúc này Điềm Nhi mới kịp phản ứng, vừa rồi mình mới nói gì đó không

đúng. Cho nên, mặc dù hiện tại cảm thấy vừa mừng vừa sợ, trên mặt lại lộ
ra biểu tình ngượng ngùng. Như con mèo con nghẹn ngào hai tiếng, nàng tự
kiểm điểm nói: “Hu hu... Dận Chân, thực xin lỗi, thiếp, thiếp cũng không
biết tại sao không khống chế được mình, thiếp, thiếp rất sợ.”

Theo vòng bụng càng nổi lên như quả cầu hơi, áp lực càng theo đó mà

sản sinh ra, khiến cả người Điềm Nhi không thể khống chế càng ngày càng
trở nên cảm xúc hóa.

“Sợ cái gì!” Dận Chân vỗ nhẹ bả vai thê tử: “Nàng và bọn nhỏ đều sẽ

bình an.”

Điềm Nhi nín khóc mỉm cười, dùng sức gật gật đầu.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, trở mình qua năm mới, trong

nháy mắt đã đến kỳ xuân về hoa nở.

Điềm Nhi lúc này cũng đã mang thai được tám tháng, ngày sinh sắp đến

gần. Một ngày nọ, hai vợ chồng dùng xong bữa tối, Dận Chân nhìn cái bụng
lớn đến một cách kỳ lạ, trong thần sắc cũng có tia lo lắng thật sâu.

“Hôm nay Hứa thái y đến bắt mạch, nói thế nào?”

Điềm Nhi liền trả lời: “Không có gì, vẫn như mọi ngày, hết thảy đều tốt

đẹp.”

Dận Chân lại nói: “Nàng thể cốt vốn nhỏ nhắn, lúc trước sinh Tám Cân

cũng không dễ dàng, nay lại phải liên tiếp sinh...” Trong lời nói tràn đầy lo
lắng.

“Gia không cần lo lắng.” Điềm Nhi cười an ủi: “Từ hai tháng trước,

thiếp thân đã theo lời Hứa thái y dặn dò, mỗi ngày đi lại ở trong phòng
nhiều hơn, như vậy lúc sinh sẽ tương đối dễ dàng hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.