“Ừm!” Dận Chân gật đầu: “May mà bây giờ khí trời còn mát mẻ, nàng
cũng đỡ phải vất vả hơn một chút.”
Điềm Nhi cười cười: “Gia, lúc này nếu không có việc gì, không bằng bồi
thần thiếp đi bộ trong vườn một lúc đi?”
Dận Chân tất nhiên là đồng ý.
Lại nửa tháng trôi qua, Dận Chân sai người đón mẹ Điềm Nhi đến đây,
cho phép bà có thể ở lại trong phủ trước ngày Điềm Nhi sinh. Có mẫu thân
ở cạnh bên, Điềm Nhi trong lòng được an ủi, tâm tình càng trở nên tốt hơn.
Như thế, mang thai đằng đẵng suốt chín tháng trời, đám trẻ rốt cuộc gấp
gáp không chờ được nữa, bắt đầu hành hạ lên mẹ ruột chúng.
Lúc Điềm Nhi trở dạ, Dận Chân không có ở trong phủ.
Đỡ lấy thân thể run rẩy của nữ nhi, mẹ Điềm Nhi cuống quít nói: “Mau
nâng chủ tử các ngươi đến phòng sinh đi, kêu đám bà đỡ đến đây, thất thần
làm gì còn không mau đi đi!” rốt cuộc coi như San Hô trấn định nhất, vội
vàng đến tây sương phòng, thu dọn lại những vật cần thiết trong lúc sinh.
Khi Dận Chân hay tin Điềm Nhi bắt đầu trở dạ, trong nháy mắt liền
choáng váng sững sờ. Vẫn là Thập Tam a ca sau lưng đẩy hắn một cái, thúc
giục nói: “Tứ ca, mau về nhà đi a.”
Sắc mặt Dận Chân có hơi mờ mịt, miệng toan mở lời, liền truyền đến
một giọng nói đầy chế nhạo: “Ơ? Tiểu Tứ tẩu của ta sắp sinh sao? Thật sự
là chúc mừng, chúc mừng a!”
Thập Tứ a ca Dận Trinh mặt đầy ý cười đi tới, phía sau hắn là Bát a ca,
Cửu a ca và Thập a ca. “Vừa đúng lúc, đệ đệ hôm nay cũng muốn tham gia
náo nhiệt, đi thăm đám cháu gái sắp ra đời của ta một chút.”