BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 572

Điềm Nhi nghe xong trên mặt cũng chỉ xuất hiện thần thái cao hứng,

đoạn quay đầu hỏi Tiểu Hỉ Tử: “Bên ngoài thế nào rồi?”

Ai ngờ, chỉ một câu hỏi thông thường này, lại làm cho sắc mặt Tiểu Hỉ

Tử trắng bệch một mảnh, chỉ thấy hắn hình như không chịu đựng được nữa,
phình phịch quỳ rạp xuống đất, ô ô nói: “Chủ tử, có rất nhiều người chết a,
Vương gia dẫn người về... đều giết sạch a... Thi thể chồng chất ở cửa phủ
chúng ta, nào đầu, nào cánh tay, cẳng chân, nơi nơi đều có, rất nhiều, rất
nhiều máu a.”

Sắc mặt Điềm Nhi vù một cái, lập tức liền tái nhợt, chớp mắt vài cái,

liền ngã đổ xuống giường.

“Hỉ công công!!” Truy Nguyệt vốn kiệm lời nhất, lúc này nổi giận liên

tục chỉ trích: “Ngươi nói với chủ tử những cái đó làm gì, còn không ngừng
miệng.”

Tiểu Hỉ Tử cũng là bị những xác chết kia dọa sợ, lúc này mới bất chấp

tất cả bật nói ra. Hiện tại nghe Truy Nguyệt chỉ trích, cũng mới kịp phản
ảnh lại, hung hăng tát cho mình hai bạt tai, đoạn dập đầu nói: “Đều là lỗi
của nô tài, ô ô... Đều là nô tài vô dụng.”

Điềm Nhi hít một hơi thật sâu, run rẩy nói: “Được rồi, mau lau nước mắt

đi, chuyện hôm nay cũng đều quên đi, coi như đây là một cơn ác mộng, tỉnh
mộng thì không sợ nữa.”

Đuổi bọn họ lui xuống, chỉ chừa lại San Hô làm bạn, Điềm Nhi cầm tay

nàng thật chặt, liên tục khóc sướt mướt, nàng vốn là người nhát gan, mấy
ngày nay lo lắng hãi hùng lại còn phải cố giả vờ không sao, đã khiến toàn
bộ tinh thần nàng đã gần tiến đến bên bờ sụp đổ.

Không biết khóc bao lâu, Điềm Nhi vừa chảy nước mắt vừa ngủ thiếp

đi, nàng hy vọng sau ngày mai, tất cả mọi thứ sẽ khôi phục vào quỹ đạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.