BẢN SONATA KREUTZER - Trang 45

cố xoa dịu nàng, nhưng liền vấp phải bức tường thù địch lạnh lùng độc ác,
chưa kịp quay trở lại thì sự tức giận đã xâm chiếm chính bản thân tôi, thế là
chúng tôi nói với nhau cả đống những câu chẳng hay ho gì. Ấn tượng của
cuộc cãi cọ đầu tiên ấy thật kinh khủng. Tôi gọi đó là cuộc cãi cọ, nhưng
đúng ra đó không phải là cãi cọ, đó là sự phát hiện ra cái vực thẳm ngăn
cách giữa chúng tôi. Tình yêu đã bị việc thỏa mãn nhục dục làm kiệt quệ, và
chỉ còn chúng tôi đối diện với nhau trong mối quan hệ thực tế, như hai kẻ
ích kỷ hoàn toàn xa lạ với nhau, kẻ nào cũng chỉ muốn giành về mình nhiều
sự thỏa mãn hơn. Tôi gọi cái điều xảy ra giữa chúng tôi là cuộc cãi cọ,
nhưng đó không phải là cuộc cãi cọ, mà chỉ là mối quan hệ thực tế của
chúng tôi được bộc lộ ra sau khi tình dục chấm dứt. Lúc đó tôi chưa hiểu
rằng mối quan hệ lạnh lùng và thù địch giữa chúng tôi là bình thường, tôi
chưa hiểu điều đó bởi vì cái quan hệ thù địch đó trong thời kỳ đầu tiên rất
nhanh chóng được phủ lên bởi những ham muốn, tức sự yêu đương lại được
dấy lên.

Tôi nghĩ là chúng tôi cãi cọ và làm lành, và về sau những chuyện đó sẽ

không xảy ra nữa. Nhưng rồi ngay trong tuần trăng mật đó, chúng tôi lại
nhanh chóng thỏa mãn, lại trở nên không cần thiết cho nhau nữa và lại cãi
nhau. Trận cãi cọ thứ hai làm tôi bị thương tổn nhiều hơn lần đầu tiên. Bởi
thế nghĩa là trận cãi cọ lần đầu không phải là tình cờ, mà đương nhiên phải
như vậy và sẽ còn như vậy. Trận cãi cọ thứ hai còn làm thương tổn tôi thêm
nữa vì nó xảy ra bởi một lý do rất vô lý. Một chuyện gì đó về tiền bạc, cái
mà tôi vốn không bao giờ tiếc, càng không thể nào tiếc nếu là vì nàng. Tôi
chỉ nhớ nàng lúc đó hình như xoay ngược chuyện lại, làm như nhận xét của
tôi thể hiện mong muốn dùng tiền bạc thống trị nàng, nhờ tiền bạc khẳng
định cái quyền dường như là của riêng tôi với nàng, và điều đó là không thể
được, là ngu ngốc, là tồi tệ, là không thích hợp với cả tôi lẫn nàng. Tôi nổi
cáu, trách nàng nói năng bất nhã, và nàng cũng trách tôi như vậy, - thế là lại
xảy ra cãi cọ. Trong lời nói và vẻ mặt của nàng tôi lại nhận ra sự thù địch
lạnh lùng và tàn nhẫn đã từng làm tôi kinh hoảng trước kia. Tôi nhớ tôi đã
từng cãi nhau với anh trai, với bạn bè, với cha tôi, nhưng không bao giờ
giữa chúng tôi có sự căm giận đặc biệt độc địa như khi cãi nhau với vợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.