BẢN SONATA KREUTZER - Trang 63

nhau thì đồng thời lại cảm thấy phải sống ở thành phố để cho con cái học
hành. Thế là nảy sinh nhu cầu chuyển nhà lên thành phố.

Pozdnyshev nín lặng, và hai lần phát ra những âm thanh kỳ lạ của

mình, chúng bây giờ đã hoàn toàn giống như những tiếng nức nở bị km nén
lại. Chúng tôi đến gần một ga khác.

- Mấy giờ rồi ạ? - Anh ta hỏi.
Tôi nhìn đồng hồ, đã hai giờ.
- Ngài không mệt đấy chứ?- Anh ta lại hỏi.
- Không, nhưng ngài mệt rồi đấy.
- Tôi khó thở quá. Xin phép ngài, tôi ra ngoài uống ít nước nhé.
Anh ta đi dọc toa tàu, người lắc lư. Tôi ngồi lại một mình, sắp xếp lại

trong đầu những gì anh ta kể, và chìm vào trong suy nghĩ nên không nhận
ra anh ta đã trở về, đi vào bằng lối cửa khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.