BẢN SONATA KREUTZER - Trang 74

tươi cười, làm ra vẻ mình rất thích thú. Hắn nhìn nàng bằng con mắt của
những kẻ trụy lạc khi nhìn những người phụ nữ đẹp, làm ra vẻ như hắn chỉ
quan tâm đến đề tài của câu chuyện, là cái hắn thực ra chẳng mảy may quan
tâm. Còn nàng thì cố tỏ ra thờ ơ, nhưng bộ điệu cười giả tạo để che dấu cơn
ghen tuông của tôi rất quen thuộc với nàng, và cái nhìn dâm đãng của hắn
đã kích thích nàng. Tôi thấy rằng, ngay từ buổi gặp gỡ đầu tiên, đôi mắt
nàng sáng lên đặc biệt, và có lẽ do sự ghen tuông của tôi, giữa nàng và hắn
dường như hình thành một dòng điện làm cho họ luôn có những bộ điệu,
những ánh nhìn, những nụ cười y hệt nhau. Nàng đỏ mặt - hắn cũng đỏ mặt,
nàng mỉm cười - hắn cũng mỉm cười. Chúng tôi nói chuyện về âm nhạc,
về Paris, về đủ thứ vớ vẩn khác. Hắn đứng dậy để cáo từ, mỉm cười cầm
chiếc mũ ép sát bên đùi, hết nhìn nàng lại nhìn tôi như chờ đợi xem chúng
tôi sẽ làm gì. Tôi nhớ rất rõ lúc đó, chính bởi vì nếu như lúc đó tôi không
mời hắn, thì đã không xảy ra bi kịch. Nhưng tôi nhìn hắn, nhìn nàng. “Đừng
tưởng là tôi ghen đấy nhé”, - tôi thầm nói với nàng. “Và cũng đừng tưởng là
ta sợ mi”, - tôi thầm nói với hắn, và tôi mời hắn một buổi chiều nào đó
mang vĩ cầm đến để chơi với nàng. Nàng ngạc nhiên nhìn tôi, đỏ bừng mặt,
dường như là sợ hãi. Nàng từ chối, nói rằng nàng chơi chưa tốt lắm. Lời từ
chối đó càng làm tôi tức giận, và tôi lại càng nài ép hắn. Tôi nhớ cái cảm
xúc kỳ lạ ấy khi nhìn theo cái gáy của hắn trắng trẻo nổi bật vì những xoắn
tóc đen chải chuốt phủ hai bên, lúc hắn ra khỏi phòng với dáng đi nhảy nhót
như dáng đi của chim. Tôi không thể không thú nhận với chính mình, rằng
sự hiện diện của con người đó làm tôi khổ sở. “Mọi chuyện đều là ở mình, -
tôi nghĩ, - phải làm sao để không bao giờ phải trông thấy hắn”. Nhưng nếu
làm như thế nghĩa là thú nhận là mình sợ hắn. Không, tôi không sợ hắn! Đó
là điều quá hèn hạ, tôi tự nhủ. Và lúc ở phòng ngoài, biết là nàng nghe tiếng
mình, tôi nài xin hắn ngay chiều hôm đó mang đàn đến. Hắn hứa với tôi và
bước đi.

Buổi chiều, hắn đến cùng cây vĩ cầm, và họ bắt đầu chơi đàn với nhau.

Mất một lúc lâu vẫn chưa chơi được bản nào. Không tìm ra bản nhạc mà họ
cần, còn bản nhạc có sẵn thì nàng lại không chơi được nếu không được
chuẩn bị trước. Tôi rất yêu âm nhạc và hưởng ứng việc chơi đàn của họ, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.