Hành động như thế nào - tôi cũng còn chưa biết. Tôi chỉ biết rằng mọi
chuyện bây giờ đã kết thúc, rằng không còn nghi ngờ gì về tội lỗi của nàng
và rằng tôi ngay bây giờ sẽ trừng phạt nàng, chấm dứt mối quan hệ của tôi
với nàng.
Trước kia, khi trong tôi vẫn còn những do dự, tôi nói với mình: “Nhỡ
đâu đó không phải là sự thật, nhỡ đâu mình nhầm”, bây giờ thì không như
thế nữa. Tất cả đã được khẳng định dứt khoát. Bí mật không cho tôi biết,
một mình nàng và hắn, giữa đêm khuya. Thế cũng đã đủ để không thể tha
thứ cho tất cả. Hay còn tệ hơn thế nữa: họ phạm tội một cách táo tợn, chủ
tâm làm ra táo tợn như thế để chứng tỏ là mình không có chuyện gì. Tất cả
đã rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa. Chỉ còn lo một điều là làm sao cho
họ đừng kịp tẩu thoát, đừng nghĩ ra thêm được trò bịp bợm mới nào để xóa
dấu vết, xóa chứng cớ và làm tôi mất cơ hội trừng phạt. Và để mau chóng
bắt quả tang, tôi rón rén đi vào phòng khách, nơi họ đang ngồằng lối qua
phòng ăn mà đi qua hành lang và phòng trẻ con.
Phòng trẻ thứ nhất là của mấy thằng bé, ở phòng trẻ thứ hai chị vú cũng
đang ngủ, cựa quậy mình như muốn thức giấc. Tôi tưởng tượng chị ta sẽ
nghĩ gì khi biết hết mọi sự, và ý nghĩ đó khiến cho nỗi thương xót thân
mình dâng khắp trong tôi, tôi không cầm nổi nước mắt. Để không đánh thức
lũ trẻ, tôi nhón chân chạy qua hành lang về phòng mình, nằm vật xuống đi
văng khóc nức nở.
“Mình - một con người trung thực, con của mẹ của cha, mình - người
cả cuộc đời mơ ước đến hạnh phúc gia đình, mình - người đàn ông chưa khi
nào phản bội lại cô ta... Thế mà cô ta, mẹ của năm con người, năm đứa trẻ,
cô ta còn ôm lấy thằng nhạc công, chỉ vì hắn có đôi môi đỏ! Không, đó
không phải là con người nữa! Đó là con chó, một con chó cái đê tiện! Làm
chuyện đó ngay cạnh phòng của lũ trẻ mà cô ta giả vờ thương yêu suốt đời.
Lại còn viết lá thư như đã gửi cho mình trong khi ở đây thì trơ tráo nhảy lên
ôm cổ hắn! Làm sao mà mình biết được, biết đâu cô ta đã như thế trong
suốt thời gian qua rồi. Biết đâu cô ta từ lâu đã đẻ ra những đứa con với bọn
hầu mà mình tưởng là con mình. Nếu như ngày mai mình mới về, với mái
tóc đó, với eo lưng đó, với những động tác lười biếng yêu kiều đó (tôi nhớ