BẢN SONATA KREUTZER - Trang 97

rõ toàn bộ khuôn mặt hấp dẫn đáng ghét của nàng) cô ta sẽ lại đón mình, và
con quỷ ghen tuông sẽ mãi mãi ở lại và xâu xé trái tim mình. Vú nuôi và gã
hầu Egor sẽ nghĩ gì? Và cả bé Lisa tội nghiệp nữa! Con bé đã hiểu được
điều gì đó rồi. Rồi còn sự trắng trợn đó nữa! Còn sự dối trá đó nữa! Còn cái
tình cảm thú vật mà mình đã thừa biết nữa”. - Tôi tự nói với mình.

Tôi muốn dậy song không dậy nổi. Trái tim đập mạnh đến nỗi tôi

không thể đứng vững trên đôi chân của mình. Hừ, tôi sẽ chết vì nhồi máu
cơ tim thôi. Nàng đã giết chết tôi. Nàng cần như thế mà. Sao cơ, nàng sẽ
giết tôi à? Ồ không, nếu thế thì quá lợi cho nàng, và tôi không cho nàng
được hưởng cái lợi đó đâu. Hừ, tôi thì ngồi đây, còn ở đằng kia họ ăn uống,
cười nói, và... Hừ, tuy nàng không còn tươi trẻ nữa nhưng hắn không chê
nàng: nàng dù sao vẫn không tệ lắm, và chủ yếu là ít nhất nàng không gây
nguy hại cho cái sức khỏe quý giá của hắn. “Tại sao mà mình không bóp cổ
cô ta ngay khi đó cơ chứ”, - tôi nhớ trong cuộc cãi cọ một tuần trước đó, tôi
đã đẩy nàng ra khỏi phòng mình và sau đó đập phá đồ đạc. Tôi hồi nhớ
trạng thái của mình lúc đó, không chỉ hồi nhớ, mà còn cảm thấy lại cái nhu
cầu muốn đánh, muốn đập phá mà tôi đã cảm thấy lúc đó. Tôi nhớ tôi muốn
hành động như thế nào, và tôi không còn nghĩ thêm được gì khác ngoài
những suy tính cho hành động đó. Tôi rơi vào trạng thái của một con thú dữ
hay của một người bị kích động khi gặp nguy hiểm, khi người đó hành động
một cách chính xác, không vội vã, nhưng không bỏ phí một giây phút nào,
tất cả đều nhằm hướng tới một mục đích nhất định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.