BÃO THÉP - Trang 1385

lính ta không ai ngủ cả. Trên tháp pháo, họ ngồi rì rầm trò chuyện. Mặc dù
không chủ ý nghe nhưng những câu chuyện của họ vẫn lọt vào tai ông Đào.
Những câu chuyện chủ yếu xoay quanh đề tài: “chắc chắn trận này là trận
cuối cùng rồi”, “sau giải phóng rồi mày làm gì?, hoặc những lời hẹn hò:
«hòa bình rồi phải đến nhà tao đấy”… Ông Đào thấy vui vui trong lòng.
Những người lính của ông rất lạc quan, rất lãng mạn song cũng rất thực tế.

Qua hết dãy xe tăng, cây cầu sập đã hiện ra. Ở đó, lố nhố những bóng người
đang khẩn trương làm việc dưới ánh sáng đèn pha của mấy chiếc xe đỗ đầu
đội hình. Không chỉ có lính công binh mà cả các chiến sĩ xe tăng cũng đang
hì hục khiêng vác, cào xúc… túi bụi. Ông Đào rảo bước đi tới. Ngay đầu
cầu, ông nhận ra gần như đủ mặt các cán bộ chỉ huy binh đoàn Sông
Hương, lữ đoàn H03 và các đơn vị khác. Thấy ông Đào, tướng Ân nhăn
nhó:

- Gay quá, anh ạ! Kiểu này thì ta chậm chân mất!

Chẳng biết làm gì hơn, ông Đào chỉ biết động viên người đồng đội của
mình:

- Anh cứ bình tĩnh. Cầu mà xong thì chỉ hai tiếng nữa là ta tới xa lộ thôi.
Mà từ đấy vào Sài Gòn thì còn mấy nữa đâu.

Tướng Ân lắc đầu:

- Bình tĩnh sao được anh. Mình thì nằm chết dí ở đây, trong khi các hướng
khác người ta áp sát Sài Gòn cả rồi.

Thực tình, ông Đào cũng chưa nắm được tình hình chung trên các hướng
cho đến lúc này như thế nào nên sốt sắng:

- Anh nói sao? Họ đã áp sát Sài Gòn rồi cơ à?

Tướng Ân gật đầu bực bội:

- Tôi vừa mới nhận được thông báo của Bộ tư lệnh chiến dịch đây. Cho đến
17 giờ chiều nay, bên Quyết Chiến đã đến Lái Thiêu, cách Sài Gòn chỉ hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.