BÃO THÉP - Trang 166

Mặc dù đang rất nhiều công việc quyền tư lệnh Đào cũng phải cố gắng sắp
xếp để tranh thủ về trong ngày ăn hỏi Hường vào chủ nhật này. Bốn đứa
con đẻ, một đứa con nuôi đứa nào ông cũng thương nhưng Hường là đứa
ông thương nhất. Vừa lọt lòng mẹ thì bố đã đi biền biệt, mới tám tuổi đầu
lại đi học ở Khu học xá mãi tận bên Trung Quốc cho đến cấp Ba mới về. Xa
nhà từ bé nên con bé có tính tự lập cao, không bao giờ ỷ lại vào bố mẹ.
Ngay cả việc thi đại học rồi xin việc làm cũng tự nó lo lấy cả. Nó cũng là
đứa chịu đọc nên mỗi khi hai bố con có dịp gặp nhau đề tài mà cả hai cùng
tâm đắc là những cuốn sách. Hồi còn ở doanh trại 92 mấy lần nó lên chơi
nhưng cũng chẳng đi đâu, suốt ngày rúc vào thư viện cơ quan và giá sách
của bố. Cuốn sách mà nó thích nhất là cuốn “Thép đã tôi thế đấy”, nó yêu
quý và sùng bái Pa- ven Coóc- sa- ghin như một thần tượng. Biết tính cách
của con như vậy nên ông thường giáo dục con thông qua những nhân vật
trong sách. Những lúc nói chuyện với nhau về đề tài này hai bố con ông cứ
như hai người bạn. Ngay cả chuyện chọn bạn đời của nó ông cũng hoàn
toàn tin tưởng ở con. Sau hôm viết thư về nhà cũng không thấy bà Hạnh có
ý kiến gì nên ông tin rằng mọi việc đều tốt đẹp cả.

Mãi đến chiều thứ bảy ông mới nói với chính ủy Ngọc:

- Tuần này anh trực giúp tôi nhé! Tôi phải tranh thủ về nhà một hôm.

Chính ủy Ngọc tươi cười:

- Không có gì! Anh cũng đã mấy tháng không về rồi còn gì.

Ông Đào ngượng nghịu phân bua:

- Đúng lúc công việc nhiều như thế này nhưng không về cũng dở. Ngày mai
bên nhà trai sang ăn hỏi con Hường anh ạ.

Ông Ngọc ngớ ra:

- Thế thì đáng lẽ anh phải về nhà từ hôm qua, hôm kia chứ! Việc này là việc
hệ trọng đấy! Còn công việc chung biết bao giờ cho hết được. Thế anh đã
chuẩn bị được gì chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.