BẤT CỨ ĐIỀU GÌ EM MUỐN - Trang 126

thích thú như bị thôi miên.

Anh thực sự không muốn kết hôn với cô. Anh chỉ muốn ngắm nhìn cô

đi lại trong suốt phần đời còn lại của anh.

"Cô ổn chứ?" Anh hỏi khi cô đã đứng trước mặt anh.
"Đây chắc hẳn đã là đáy rồi." Giọng cô tuyệt vọng. "Chúng tôi đã mất

tất cả."

Mitch khao khát được kéo cô vào lòng. "Chúng ta có thể cố gắng tìm

những thứ đã biến mất. Hôm nay tôi đã điều tra xung quanh, và nghe đồn là
ông ta đã bán rất nhiều đồ đạc. Hãy cho tôi danh sách những thứ đã biến
mất, và tôi sẽ cố gắng lần theo dấu vết những vụ mua bán đó cho cô. Và
chúng ta có thể tìm kiếm món tiền. Nó phải ở đâu đó. Ngay cả nếu ông ta
dùng nó mua cái gì đó – như tem, vàng, bất động sản, bất cứ thứ gì – thì nó
phải ở đâu đó."

"Tôi không thể suy nghĩ được gì nữa." Mae mỉm cười yếu ớt với anh.

"Tôi sẽ lên giường, Mitch à. Chỉ là tôi không thể suy nghĩ được nữa. Chúng
ta có thể nói về chuyện này vào lúc khác được không?"

Anh đứng dậy. "Mai tôi sẽ gọi cho cô." Anh chạm tay vào má cô.

"Chúng ta sẽ làm rõ chuyện này, hãy tin tôi."

Mae gật đầu, má cô cọ khẽ vào tay anh. "Tôi biết chúng ta sẽ làm được.

Tôi tin anh. Gọi cho tôi vào buổi tối nhé. Mai tôi sẽ đến chỗ bác Gio ăn
tối." Cô lại gật đầu, mắt cô nhìn lên anh, to tròn như hai hòn bi ve. "Gọi cho
tôi vào buổi tối nhé."

"Buổi tối." Mitch chồm người tới và hôn lên trán cô, cảm thấy mình thật

vụng về và ngu ngốc, ghét cái cảm giác anh sắp rời xa cô, ghét cái cảm giác
cả hai người họ đều chỉ có một mình. "Hãy ngủ đi một lát. Mai chúng ta sẽ
giải quyết mọi chuyện."

Khi Mae quay trở lại thư viện để cất những cuốn sách còn lại lên giá, cô

thấy một đống giấy vụn trong gạt tàn. Khi đã sắp xếp lại mớ giấy vụn thành
tờ séc của Claud, cô gục đầu xuống tay ghế tựa và khóc, không vì một lý do
cụ thể nào mà cô có thể nghĩ ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.