BẤT CỨ ĐIỀU GÌ EM MUỐN - Trang 139

của cô.

"Tốt hơn hết chúng ta nên tìm thấy một mỏ vàng trong kho để hàng

này," cô nói với anh. "Đó là tiền ăn trưa cho cả tuần của tôi đấy."

"Chúng ta sẽ dừng ở một cọc ATM trên đường về. Tin tôi đi."
"Phải rồi." Mae nói.
Khu vực kho hàng, khi họ đến nơi, nằm trên một con phố phía sau một

khu vực giàu có của Riverbend, nép giữa những khu chung cư cao cấp và
những căn hộ, khuất sau những lùm cây như thể nó là một thể loại kiến trúc
họ hàng kém may mắn hơn nào đó. Mae thấy hàng tá kho hàng lúc họ ghé
vào cổng, tất cả xếp hàng như những con đường nhỏ được đề tên trên tấm
biển chỉ đường màu trắng, những kho hàng được sơn màu xanh ngọc tao
nhã và lợp mái màu trắng có đầu hồi. Nhìn chúng như những căn hộ dành
cho bọn yêu tinh ấy.

"Này Mitch, mọi việc thế nào?" Người đàn ông ở cổng chào Mitch, và

anh đáp lời, "Ổn cả, Albert. Chuyện gì đang xảy ra à?"

Albert khịt mũi. "Không có gì. Đó là lý do vì sao anh trả cho chúng tôi

cả núi tiền, vì thế không có gì xảy ra với đồ đạc của anh cả."

"Tốt." Mitch nói, và Albert để anh qua như một người anh em thất lạc

lâu ngày.

Mae nổi đóa. Vậy là Mitch đang trả một núi tiền cho một kho chứa hàng

cao cấp ở đây, đúng không? Hay lắm. Ra là thế. Cho dù Mitchell Peatwick
là ai, thì anh ta cũng không phải là một tay thám tử tư rỗng túi vô tích sự.
Anh đã nói dối cô. Chà, đó là kiểu của đàn ông mà. Họ luôn luôn che giấu
cô điều gì đó. Cứ để họ xử lý chuyện đó. Cô không cần phải biết.

Ai cũng nói dối.
Cô làm giọng mình đanh lại. "Anh ta gọi anh bằng tên thân mật."
Mitch phớt lờ cô và vòng xe xuống làn chữ C.
"Chiếc chìa khoá đề K10," Mae chỉ ra, nhất thời bị phân tâm.
"Tôi biết."
"Thế thì sao…"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.