BẤT CỨ ĐIỀU GÌ EM MUỐN - Trang 175

"Không," Carlo kêu lên, và trước khi Mae có thể lên tiếng lần nữa thì

June đã gõ cửa và mở ra.

"Tôi xin lỗi," bà nói, trông có vẻ hoảng hốt. "Nhưng cảnh sát đang ở

dưới nhà."

Mae theo Carlo đi xuống tầng dưới, vẫn mặc chiếc váy ngủ sa tanh màu

trắng trên người, cố nhớ xem cô đã có hai mươi tư giờ vừa qua vào lúc nào.

"Mae Belle Sullivan?" Một cảnh sát lên tiếng hỏi khi cô bước xuống bậc

thang cuối cùng.

"Phải." Cô lùi lại một bước.
"Anh là…"
"Lùi lại," Carlo gầm lên.
"Này." Tay cảnh sát còn lại trố mắt nhìn anh ta. "Anh là Carlo

Donatello."

Carlo trừng mắt đáp trả. "Thì sao?"
"Thì anh đang bị truy nã chứ sao. Có lệnh bắt dành cho anh. Phá hoại

một cách có chủ ý xe hơi của một người khác."

"Ôi, không." Mae khuỵu xuống cầu thang.
"Họ đã lấy được dấu vân tay của anh, cậu bé xinh xắn ạ," tay cảnh sát

hồ hởi nói. "Anh xui rồi. Anh cũng có quyền giữ im lặng…"

"Thế cô ấy thì sao?" Tay cảnh sát còn lại hất đầu về phía Mae.
"Chờ một chút." Carlo quay lại phía cô, và Mae đứng dậy.
"Em sẽ gọi bác Gio," cô lên tiếng, nhưng Carlo ôm lấy cô. Cô cố lùi lại,

và rồi anh ta thì thầm vào tai cô. "Họ đến đây vì cả em nữa. Ra khỏi đây
ngay."

Cô chớp mắt nhìn Carlo, rồi anh ta nói to lên, "Anh sẽ gọi cho ông từ sở

cảnh sát. Em lên phòng mặc quần áo vào đi," cô gật đầu và lật đật bước lên
cầu thang.

"Chờ một chút," một trong hai tay cảnh sát gọi với theo, và âm thanh

cuối cùng cô nghe được là giọng gầm gừ của Carlo, "Để cô ấy mặc quần áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.