BẤT CỨ ĐIỀU GÌ EM MUỐN - Trang 87

Anh quan sát vẻ mặt của cô trong khi cô nghĩ thật nhanh đến các khả

năng giết anh, khủng bố anh, và rồi cuối cùng là nói cho anh nghe những gì
anh muốn biết, và anh cười nhăn nhở. Cô thật bướng bỉnh, nhưng cô không
ngu ngốc. Kể cho anh nghe hết sự thật thì dễ dàng hơn là tranh cãi với anh,
và cô biết điều đó.

Một học viên nhanh nhạy, đúng là Mabel của anh.
Mae thở dài. "Bức Lempicka là một bức hoạ về một ả đàn bà tóc vàng

khoả thân gớm ghiếc. Cô ta có vẻ gì đó kiểu như vô cảm và hào nhoáng.
Thực ra thì cô ta trông rất giống Barbara Ross."

"Đó có phải là lý do Armand mua bức tranh đó không?"
"Không, ông ấy mua nó lâu lắm rồi. Từ lúc tôi còn là một đứa trẻ. Ông

ấy mang nó về nhà rồi khoe với tôi, và tôi nói là tôi nghĩ nó xấu điên, thế là
ông ấy bảo rằng tôi không có con mắt thẩm mỹ. Ông ấy bảo tôi đó là một
bức Tamara Lempicka, và ông ấy đã trả hai mươi nghìn đô để mua bức
tranh đó." Mae lắc đầu. "Tôi thấy ghê tởm. Từng đó tiền cho một bức tranh
xấu xí."

"Và giờ bức tranh trị giá hai mươi nghìn đô la biến mất?"
"Không. Tranh Lempicka hiện nay rất có giá. Barbra Streisand đã bán

một bức năm ngoái với giá một triệu tám."

Mitch trố mắt. "Đô la à?"
"Ừ. Tất nhiên, một phần chắc là do đó là bức Lempicka của Streisand,

nhưng ta có thể khẳng định bức tranh sẽ có giá tối thiểu là sáu con số.
Chúng tôi đã mất một gia tài nho nhỏ. Và đó mới chỉ là một trong những
thứ đã biến mất. Chúng tôi còn mất cả bộ sưu tập tiền xu của ông ấy, đồng
bạc Revere, hai bức hoạ Whistler, một cái tủ kiểu cổ …"

"Và cô đã không hỏi Armand những đồ đạc này đã biến đi đâu à?"
"Ông ấy chuyển chúng đi lặng lẽ đến mức ban đầu chúng tôi không

nhận ra." Mae cau mày nhìn dòng xe cộ. "Và khi khi chúng tôi chú ý đến thì
cũng chẳng thể làm được gì nhiều. Đó là đồ đạc của ông ấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.