BẤT CỨ ĐIỀU GÌ EM MUỐN - Trang 91

Chương 5

Khi Harold ra mở cửa lúc hai giờ chiều ngày hôm sau, Mitch đang mặc

bộ vest đẹp nhất của mình và thắt một chiếc cà vạt kiểu Frank Lloyd
Wright

[1]

.

"Đây là chiếc cà vạt xấu xí nhất mà tôi từng thấy." Harold nói.
"Tôi cũng rất vui vì được gặp ông." Mitch bước qua ông ta và liếc nhìn

vào hành lang tối mờ. "Mabel đâu?"

Harold đóng cửa lại. "Tất cả bọn họ đang ở trong phòng ăn. Đừng có

chén như hạm đống bánh ngọt đấy."

"Cảm ơn Harold." Mitch gật đầu. "Chuyện đó thì được. Ông có thể đi

được rồi."

Harold khịt mũi, rồi chuông cửa lại kêu và ông ta quay lại với nhiệm vụ

của mình.

Mitch thong thả bước dọc hành lang và nghe thấy những giọng nói rì

rầm khi anh đến gần cánh cửa thứ hai tính từ thư viện.

Căn phòng không đến nỗi bị nêm chật cứng, nhưng cũng khá đầy người

lượn lờ loanh quanh với vẻ bình thản và tán gẫu với nhau, rõ ràng là không
vượt qua được nỗi đau buồn trước sự mất mát. Mitch lấy một ly rượu bân từ
chiếc khay vừa đi ngang qua và lượn lờ về phía tường, ở đó anh tựa vào góc
một cái tủ búp phê và quan sát mọi người đi lại. Rồi anh thấy Mae băng qua
phòng và bàn tay đang đưa ly rượu lên miệng của anh khựng lại.

Cô mặc một chiếc váy ngắn màu đen được cài lại bởi một hàng cúc đen

nhỏ xíu uốn cong cong lên đến tận phía trước cổ áo trơn hình chữ V. Cô
trông tròn trịa, khoẻ mạnh và tươi tắn, và anh ngây người ngắm cô cả phút
trong niềm sung sướng đơn thuần vì được ngắm nhìn cô. Tuyệt đối không
còn chút dấu vết nào của cô nàng Brigid váy hồng đã tỏ ra vô cùng khinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.