BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 104

Thomas đi qua các cánh cửa chống cháy, bấm mã số ở cửa an

ninh và bước lên tấm thảm nhựa sáng nằm cạnh những đôi dép lê
trong bóng tối. Trên đó có ba tầng, đi qua bốn phòng ngủ nữa là
đến phòng của nó. Thomas mở cửa.

Căn phòng có mùi rất lạ. Nó luôn thoáng ngửi thấy mỗi khi mở

cửa và ý thức rằng đó là mùi của chính mình, mùi cơ thể, mùi quen
thuộc. Thường thì nó thích mùi này nhưng giờ Goering đang ở đây
nên đột nhiên nó thấy thật tởm và thảm hại. Người dọn vệ sinh còn
chưa đến nên sọt rác của nó đầy giấy ướt và trông chúng cứ như là
đám khăn giấy nó dùng để thủ dâm vậy. Thomas liếc lại sau khi
bước vào và bật đèn lên. Goering không biểu hiện gì nhưng nó biết là
ông ta đang nhìn hết lượt.

“Chỉ lấy đồ cơ bản thôi, Thomas. Máy bay sẽ sẵn sàng cất cánh

trong nửa giờ nữa.”

Goering giữ cửa mở, chặn một miếng cao su vào dưới khe cửa. Đó

là luật ở trường: Nếu có hơn một người trong phòng thì cửa phải
được mở ra. Không làm theo sẽ lập tức bị đình chỉ và điều này áp
dụng cho cả học sinh lẫn giáo viên. Lúc nào họ cũng theo dõi.

Căn phòng rất ngăn nắp, giường đã được dọn, không có gì

không thích đáng bị để ngoài, thế mà Thomas vẫn thấy mình như
bị lột truồng. Nó lôi chiếc ghế ra và đứng lên đó, với tới nóc tủ, kéo
cái tay nắm bằng vải của chiếc túi đeo và lôi nó ra khỏi gờ tủ làm
một lớp bụi rơi xuống người. Nó bước xuống và ném túi lên giường.

Goering vươn người tới và nhẹ nhàng kéo khóa và giữ cái túi mở ra

trong lúc Thomas nhìn ông ta. Goering gần như mỉm cười.

“Giờ em chỉ việc nhét thẳng đồ của mình vào”, ông ta nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.