BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 136

Morrow cau mày để ngăn mình không cười khúc khích và dựa vào

căn nhà, hét to gọi cảnh sát Wilder tới.

“Tôi sẽ để ông giải quyết vụ này”, cô nói với Bannerman, “đảm

bảo là giữ nguyên hiện trường...”.

“... cho đến khi chụp ảnh xong, tôi biết rồi, Morrow”,

Bannerman cười toe.

Wilder ra khỏi cửa trước, cảm thấy tội lỗi khi nhìn thấy

Bannerman và Morrow đang cùng cười với nhau trên bậc thang.

“Wilder”, cô nói khi anh ta gật đầu chào Bannerman, “đưa tôi lên

trên đường”.

Morrow và Bannerman trao lời tạm biệt trong lúc Wilder trượt

chân trên bậc thang tới chỗ ô tô. Morrow đi theo anh ta, vào xe và họ
cùng kéo dây an toàn, lái qua chỗ cửa trước vừa kịp để thấy
Bannerman và cậu tài xế bước lên bậc thang vào nhà.

“Chúc may mắn”, Wilder lẩm bẩm.

Morrow cảm kích khi anh ta nói thế và thấy mến anh ta hơn.

Cô chưa bao giờ thích anh ta. Anh ta hơi mộc mạc, kể cả với tiêu
chuẩn của một cảnh sát. Mái tóc anh ta cùng màu với nước da và chưa
bao giờ anh ta nói được điều gì thú vị. Cô nghi anh ta là kẻ chủ mưu
trong đám lừa cứng đầu ở ca trực của mình, anh ta và Harris, mặc dù
cô chẳng có lý do gì để nghĩ như vậy, ngoài chuyện ngay từ đầu cô đã
không thích anh ta cho lắm.

Anh ta cẩn thận lái xe qua chỗ chiếc xe chở xác và đi xuống tận

cùng của đường dẫn xe rải đá giăm.

Dọc đại lộ, hai ánh đèn pha rọi vào các thân cây lớn và chiếu

xuyên qua bụi cây. Những ngôi nhà ở đây được xây lùi vào so với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.