BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 137

đường, mỗi nhà đều trồng đèn dọc đường dẫn xe giống như đường
băng. Họ đến gần cuối đại lộ thì trông thấy một phụ nữ mặc áo
mưa đang đi bộ ở ven đường, đầu cúi gằm, túi xách quai mảnh đeo
chéo người. Thấy cô ta nhìn lên đèn pha, Wilder tặc lưỡi rồi tấp xe
vào lề trước mặt cô ta. Morrow trông thấy vài phần chân tóc có
màu nâu và xám trộn lẫn với nhau, hai cầu vai áo đã cong oằn vì
thời tiết, còn lớp da giả trên quai túi xách của cô ta đang bong ra.

Mặt cô ta bị ánh đèn phản chiếu, trở nên trắng bệch. Cô ta liếc

nhìn chiếc xe, nghiêng đầu trước hai khuôn mặt tối om và nheo
mắt trước khi bước tới.

Kay nhìn vào cửa xe, định mở miệng nói nhưng lại cười toe toét,

thực sự vui vẻ. Morrow nghẹn thở: Kay Murray, không hề thay đổi.

Morrow bước ra khỏi xe, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng.

“Chúa tôi ơi”, Kay nói, “trông cậu cứ như mười hai”.

“Kay”, Morrow muốn chạm vào mặt cô ấy. “Kay.”

“Cậu làm gì ở đây?”

“Tớ là cảnh sát.”

“Không phải chứ!”

“Đúng là vậy đó.”

“Tớ ghét bọn cảnh sát chết tiệt. Sao lại xảy ra chuyện đó?”

“Sa chân.”

Họ đã lớn lên cùng nhau, cùng bám lấy các góc phố với nhau và

Morrow thường tự hỏi điều gì đã xảy ra với Kay. Mặc dù vậy, Kay
không phải kiểu người thích níu kéo quan hệ: Ai đó hoặc là ở trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.