đối. Người ta kể rằng khi họ nói về một thiết bị máy tính mới
mua về họ thường ba hoa nó tốn bao nhiêu tiền, nhưng không bao
giờ nói nói có thể dùng vào việc gì.
8 giờ sáng. Cảnh sát tập trung vào phòng sự vụ ở bên kia hành
lang. Cô tập hợp những giấy tờ của mình thành một chồng gọn
gàng, đứng dậy, hít một hơi dài và bước ra ngoài.
Phòng sự vụ rất nhỏ, một căn phòng xấu xí khác với những
chiếc bàn dành cho mọi người ngồi chung, một tấm bảng trình bày
vụ việc ở đầu này và một tấm bảng trắng ở đầu bên kia.
Ca trực đêm đang ủ rũ ở hàng ghế đầu, gần cửa nhất, cố tình
lờ đi Bannerman đang đứng cách đó chỉ một mét. Ông ta đứng trong
tầm mắt của tất cả mọi người ở cạnh chiếc bảng trắng, để cho họ
biết ai mới thực là người cầm trịch, nhưng trông ông ta lại cô đơn
và lạc lõng ở đó. Ông ta thấy Morrow đi vào và gật đầu với cô một
cách không cần thiết, ra hiệu cô được đón chào và có thể bắt đầu.
Cô buộc mình không gật đầu đáp lại.
“Được rồi”, cô nói. Rồi họ ổn định. “Sarah Erroll giàu có, xinh
đẹp, còn trẻ và không còn ai thân thích. Ai mà thèm quan tâm? Tôi
thì có, nhưng tôi nghĩ mình là người duy nhất.” Đó là một khởi đầu
không bình thường, khiến họ ngạc nhiên đến mức phải ngồi thẳng
lên và lắng nghe. “Hôm nay việc của tôi càng khó khăn hơn bởi vì tôi
phải cố gắng lôi kéo để các anh cũng quan tâm.” Cô nhìn vào họ,
“việc đó thật khó chịu”.
Cô nhìn thấy họ nhếch mép cười với những chiếc bàn trước mặt
mình, tuy có vẻ tội lỗi nhưng thành thật.
Cô mở laptop và một bức ảnh bà Erroll ngồi trong bếp với bộ
váy ngủ hiện lên.