BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 239

“Đây là mẹ cô ấy, bà Erroll.” Họ cười khẩy bởi vì Joy Erroll trông

quá già và quá cau có. “Đây là Sarah.”

Cô chọn file ảnh của Sarah. Cô ta đang đứng trên phố, ngoái đầu

nhìn lại đằng sau, mỉm cười thật tươi khiến gò má hồng đào nổi
bật trên khuôn mặt nghiêng nghiêng, đôi mắt ánh lên tình yêu.
Morrow để bức ảnh ở đó, buộc họ phải nhìn trong lúc cô tiếp tục tóm
tắt, kể điều cô đã biết về những chi phí chăm sóc đắt đỏ cho bà
mẹ và cái chết gần đây. Cô cũng kể về chuyện làm gái gọi nhưng
nói rằng việc đó đã chấm dứt kể từ khi mẹ cô ta chết, để cho họ tự
gắn kết hai sự kiện ấy với nhau, hy vọng nó sẽ tạo ra một chút
thương cảm.

Không hề báo trước, cô mở ra bức ảnh chụp hiện trường, nhìn

những đôi mắt mở lớn và những cái đầu nghiêng đi, vẻ lúng túng
trên mặt họ khi không hiểu mình đang nhìn vào cái quái gì, rồi tự
luận ra.

Khuôn mặt của Sarah Erroll đã bị dẫm đạp liên tiếp bằng cả

trọng lượng của kẻ tấn công đến mức cái mũi chỉ còn là một mẩu
xương sụn màu trắng, đôi mắt lòi ra và không thể nhận dạng nổi,
mái tóc vàng bết máu. Khuôn mặt bị hứng chịu nỗi giận dữ kinh
khủng ấy làm sự việc thêm khó hiểu. Ai đó đã đứng trên bậc cầu
thang cạnh đầu nạn nhân và đạp chân xuống mặt cô ta hết lần
này đến lần khác tới khi không còn gì cả. Một bên tai bị mất, sọ bị
lõm vào ở phần miệng còn răng thì bị đánh tụt vào trong vòm họng.
Bằng cách nào đó mà cặp môi vẫn còn tương đối liền mạch.

Để cho họ một phút tự chủ, cô nói:

“Bất kể là ai đã làm việc này, kẻ đó phải dùng tay vịn làm điểm

tựa, nhấc một chân lên và dậm xuống...”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.