vào bức ảnh. Cuộc gọi không lời và cô ta được chuyển sang máy ghi
âm tự động.
Họ tỉnh lại. Đột nhiên họ được tin tưởng giao cho bằng chứng,
những thông tin cần được tháo gỡ và nghiền ngẫm.
Morrow bấm nút bật, tăng âm lượng hết mức có thể nhưng vẫn
giữ tiếng lách cách không quá lấn át.
Sự im lặng bao trùm căn phòng: Âm thanh đã được tăng cường để
nổi lên giọng Sarah Erroll nhưng nó vẫn chưa được lọc chuẩn, không
phải kiểu để mang ra tòa.
Sarah Erroll: Các cậu làm gì ở đây?
Họ đang hồi hộp nhưng vẫn mỉm cười với lỗi đánh máy. Người
viết lời thoại họ đang cầm có vẻ như chưa bao giờ nghe được trọng
âm tiếng Anh: Bất kỳ thứ gì được phát âm khác thường đều bị
viết xuống theo âm nghe được.
Có một khoảng lặng, không có cử động nào và chắc hẳn Sarah đã
quay về phía điện thoại bởi vì câu tiếp theo nghe rất rõ.
S.E.: Này, ra khỏi nhà tôi ngay.
Khó chịu, nhưng không sợ hãi. Giọng của cô ta rất nữ tính, trọng
âm thuần Anh, vẫn còn vương chút ngái ngủ.
S.E.: Đây không phải nhà hoang (không rõ).
Một khoảng lặng khác nhưng giọng Sarah đã thay đổi khi cô ta lên
tiếng:
S.E.: Mẹ tôi vừa mất. Tôi vẫn còn sống.