BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 247

Tài xế mở cửa xe cho Moira và bà gỡ Ella khỏi ngực mình, nhẹ

nhàng đẩy con bé về chỗ của nó. Chiếc áo lụa của bà bị vấy bẩn vì
nước mắt nước mũi của con bé. Bà ra khỏi ô tô và chìa tay vào trong
đỡ Ella ra.

Đó chính là giây phút hé lộ sự thật: Khuôn mặt Ella vẫn còn méo

mó vì đau thương nhưng mắt nó đã đầy toan tính. Nó nhìn Moira,
thoáng liếc Thomas và vươn tay ra, cầm bàn tay đang chìa ra của
Moira, dựa hết vào người mẹ trong lúc trèo ra khỏi xe. Cái nhìn của
nó rất lạnh lùng, cứ như nó đang đánh giá họ và đã chọn Moira là
bến đỗ an toàn nhất.

Chắc hẳn với con bé, Thomas không an toàn chút nào, giống

như với Lars. Lần đầu tiên Thomas đã nhìn sự việc từ góc nhìn của
Ella. Lars đưa nó đi mua sắm và đến Amsterdam. Ông đã quyên
tặng một cách phô trương cả dãy nhà lớp sáu cho trường học của nó.
Thậm chí ông còn cho Thomas cả một căn hộ riêng cách xa khỏi nhà
chính, và một cô vú em riêng trong khi cô vú của Ella đã bị đuổi từ
lâu. Đúng là Lars và Moira thăm Ella ở trường suốt, nhưng trường
con bé gần nhà quá, còn nó thì ở mãi tận Scotland. Nó chưa bao giờ
nghĩ Ella là đứa thiệt thòi nhưng hẳn là đối với con bé, đôi khi đời
thật bất công.

Trong lúc nhìn Ella bò ra khỏi chỗ ngồi và trèo ra ngoài, Thomas

thấy rằng Lars và Moira đã khiến anh em nó bị chia rẽ, cho dù
không phải lúc nào cũng là do họ cố ý, nhưng việc ấy thật đáng
xấu hổ. Con bé là tất cả những gì nó còn, thế mà chúng lại không
hiểu nhau, chưa bao giờ dành thời gian bên nhau.

Cửa xe bên Thomas chưa mở.

Thomas nhìn vào cửa, nhìn người lái xe đáng lẽ phải mở cửa cho

nó nhưng ông ta còn đang bận mang vali của Ella từ cốp xe đến cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.