BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 249

“Ồ”. Người lái xe bị sốc. “Tôi rất tiếc.”

“Ông ấy tự treo cổ. Ở kia kìa. Chỗ cái cây ấy.” Thomas lại nói

tiếp và nhận ra rằng người này nói đúng. Kể cả có bị sốc khủng
khiếp đi nữa thì cũng không thực sự giải thích được hành vi của Ella.
“Nó còn bé quá.”

Ông tài xế ậm ừ, lẩm bẩm “kinh khủng quá”, nhưng Thomas

thấy ông ta liếc nhìn Ella. Con bé đang đi theo Moira vào trong
nhưng tóc nó chưa được vuốt ra sau và cái cách nó nghiêng đầu
sang hai bên, miệng há hốc, trông nó thực sự kỳ quặc.

Thomas không thích một người lái xe nói chuyện về thành viên

trong gia đình như thế. Nó không thể xem nhẹ như đó chỉ là lời nói
tục tĩu được. Vì ông ta không tục tĩu. Ông ta cũng không có vẻ là kẻ
ngốc:

“Tạm biệt cậu”. Người lái xe đổi chân để đi và Thomas đưa tay ra.

Ông ta nhìn tay nó và do dự. Đáng lẽ họ không phải bắt tay nhưng
Thomas muốn nhìn thẳng vào mắt ông ta, như người lớn với người
lớn, để cho ông ta thấy không phải cả nhà này đều đã suy sụp hết.

Người đàn ông ngập ngừng nắm tay Thomas, bắt tay, nhìn vào

mắt nó và mỉm cười.

“Tạm biệt”, Thomas nói, hy vọng giọng mình có vẻ uy quyền như

giọng Lars nhưng tử tế hơn. “Và cảm ơn vì dịch vụ của ông.” Nó lùi
lại, bước tiếp lên cửa trước.

trong nhà, Moira và Ella đã thả áo khoác lên sàn nhà bên cạnh

những chiếc vali. Trông cứ như là những chiếc áo đã bị chảy ra khỏi
người hai mẹ con vậy. Thomas nhặt chúng lên và nhìn quanh tìm chỗ
đặt chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.