BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 299

Thậm chí Harris không buồn lịch sự nhìn lên khi Joe nói chuyện

với anh ta. Đôi mắt anh ta chuyển từ Joe sang Frankie.

“Chúng tôi cần nói chuyện lại với cô.”

“Lúc nào cũng được”, Kay nói, ghét anh ta vì nhìn từ đầu xuống

chân con cô như thế. Cô nắm lấy khuỷu tay anh ta và khẽ đẩy về
phía cửa. “Lúc nào cũng được.”

Cô đóng cửa trước mặt họ và nhìn họ lúng túng đằng sau cửa

kính, không nói gì. Họ bỏ đi và cô chờ đến khi nghe tiếng cửa nhà
mở ra đóng vào.

Từ khóe mắt, cô thấy cửa phòng ngủ của John khép lại rất khẽ.

Bực tức, cô quay sang đó, đá vung cửa và rít lên:

“Tôi biết các anh đang làm gì trong đó đấy”.

Joe đứng đằng sau cô:

“Cứ mặc nó làm đi mẹ, chỉ là tự nhiên vẫy gọi thôi mà”.

Frankie cười rộ lên với câu đó. Thậm chí cô còn nghe tiếng Marie

cười trong phòng con bé. Cô đã không nghe thấy nó cười như thế từ
nhiều tháng nay.

Morrow và McCarthy không chắc người quản lý khách sạn có thể

trông thấy họ nhưng chắc chắn là họ nhìn thấy ông ta: Dẻo dai và
lạnh lùng, sự chú tâm có vẻ hơi quá giả tạo. Tuy nhiên ông ta vẫn nhìn
chằm chằm vô hồn qua chiếc webcam, cứ như đang dùng một cái
kẹp cổ của thợ chụp ảnh từ thời Edward. Ông ta hiếm khi chớp mắt
và trả lời các câu hỏi của họ về Sarah Erroll một cách kiêu căng và
hơi cáu kỉnh. Morrow hy vọng ông ta không trông rõ cô cho lắm, cô
không nghĩ mình qua được màn đánh giá tư cách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.