BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 303

nhau.” Morrow nói có thể là do Anderson đãng trí. Sắc mặt ông ta
vẫn biểu lộ trung lập. Làm sao ông ta biết sợi dây chuyền là dành
cho Sarah? Ông ta lại nhếch mép, lần này thì thực sự buồn cười,
bởi vì Sarah đã tặng nó cho một cô hầu phòng, coi như tiền boa.

“Vậy thì mối quan hệ ở đây là gì? Sóng gió à?”

“Có thể, đây là một sự thỏa hiệp...”, ông ta gợi ý.

Morrow đã quá mệt với ông ta và cái kiểu ẩn ý tinh tế của ông ta.

“Thế có nghĩ là cái quái gì?”

Người quản lý chậm rãi chớp mắt, ông ta cũng phát mệt với cô:

“Họ đang lợi dụng lẫn nhau”.

“Được rồi.” Morrow đứng dậy. Tôi sẽ để đồng nghiệp của tôi tóm

tắt lời khai với ông, và anh ta có thể fax nó sang cho ông ký.

Cô bỏ đi không nói lời nào và đi vào phòng sự vụ.

Routher đang nhìn qua vai người khác để theo dõi họ làm việc:

“Cậu kia”, cô nói, “tôi muốn cậu tra cái tên này trên các báo”. Cô

viết “Lars Anderson” xuống một tờ giấy nháp và đưa nó cho cậu
ta. “Tôi muốn có bản in trên giấy trong hai mươi phút nữa.” Cậu ta
lấy tờ giấy từ chỗ cô.

Cô vào văn phòng. Khoảng mười phút sau Routher gõ cửa và đi

vào cùng với tờ báo của ngày hôm đó và các bản in vừa lấy ra từ máy
in vẫn còn nóng hổi.

“Tôi đã theo dõi vụ này”, Routher háo hức nói. “Ông ta đúng là

một nhân vật đen tối điển hình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.