BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 331

Bà ta cho nó. Thomas không nhận địa chỉ đó nhưng tự nhẩm đi

nhẩm lại trong bóng tối: Số 8 đường Tregunter, SW10. Bà ta cúp
máy mà không hẹn giờ cụ thể.

Thomas đi qua sảnh, đổ mồ hôi khi cố ghi nhớ tên con phố, ôm

chặt lấy điện thoại vào ngực mình. Nó vội lao vào văn phòng Lars.
Đó không phải là văn phòng thật của ông, chỉ là một phòng lớn gắn
nhiều giá sách đồ sộ, mặc dù ông chẳng bao giờ đọc cái gì. Chiếc
bàn làm bằng gỗ vàng bóng cùng với những điểm và gờ bằng gỗ
dương. Thomas đi tới cái bàn và tìm bút trong ngăn kéo trên cùng,
chép địa chỉ con phố xuống một trong những thẻ ghi chú dập nổi
của Lars. Rồi gọi 1471 để lấy số điện thoại, phòng khi nó bị lạc trên
đường đi.

Trong lúc viết, nó liếc vào ngăn kéo và trông thấy một vệt sáng

đen bóng. Thomas thò tay vào ngăn kéo tối om. Chạm vào lớp da
mềm và ấm. Đó là ví của Lars. Lúc nào Lars cũng mang ví theo
người. Thomas tưởng tượng ra cảnh ông đang đứng tại chính chỗ nó
đang đứng, đặt chân ở đúng chỗ chân nó. Thomas tưởng tượng ra bố
mình đang thò tay vào túi, lôi chiếc ví ra và cất nó đi, cử chỉ cuối
cùng của ông trước khi tự vẫn.

Thomas lôi chiếc ví ra và mở nó. Trong ví đầy chặt tiền mệnh

giá lớn và thẻ tín dụng, lớp da mòn nhẵn vì bị nhét vào túi quần sau
của bố nó, chà vào bên mông trái của ông. Thomas chậm rãi gập ví
lại và trượt nó vào túi quần sau bên trái của mình, chỉ để thử. Cảm
giác nặng, trì ống quần nó xuống, nhưng sức nặng này rất dễ
chịu, nó cảm nhận phần nào sự tự tin của Lars. Bỗng đâu nó lại thấy
nhớ điều đó.

Đèn bật sáng trên đầu nó. Moira đang đứng trên ngưỡng cửa.

“Con làm gì ở bàn làm việc của bố thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.