BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 369

Kay cũng có thể nói những điều làm tổn thương Margery, cô có

thể trách cứ rằng mình đã làm bạn với bà ta đã tử tế một cách
không cần thiết với bà ta. Cô có thể trách rằng cô vẫn bị nợ tiền
khăn lau và chất tẩy rửa. Thậm chí trong một giây phút yếu đuối,
cô có thể lôi chuyện chuyến bay từ Berlin của bà Thalaine hồi năm
1938 ra nói và hỏi làm sao bà có thể dễ dàng vào hùa với nhà chức
trách như thế.

Nhưng cô không hề làm vậy vì buồn bã không nói nên lời. Thay

vào đó, cô đi ra khỏi cánh cửa kiểu Pháp và nhẹ nhàng đóng lại sau
lưng, nhìn vào tay nắm cửa chứ không phải căn phòng.

Rồi cô đi ra cửa trước, thò tay qua hai cái quai túi nhựa đang

hướng lên như một đứa trẻ. Kay ra ngoài cổng, ngẩng cao đầu cho
đến khi tới được chỗ đặt thùng rác ở đằng sau khúc quanh và châm
thuốc. Cô quay vào hàng rào để giấu mặt trong lúc hút thuốc.

Một hơi thở sâu rát buốt ngăn lại những giọt nước mắt chực trào

ra trong mắt cô. Cô gần như chưa thở ra hết hơi này đã rít một hơi
khác. Nỗi hoảng loạn của cô không phải do sự ác ý và xem thường của
Margery. Cô hoảng sợ là vì giờ đã không còn việc làm nữa mà lại có
đến bốn đứa trẻ cần giày dép, đồ ăn, lại còn tiền thuê nhà và
tiền thuế chết tiệt nữa. Tất cả chỉ vì tiền. Chỉ vì tiền thôi. Mình
có thể xin một việc khác, cô tự nhủ dù biết rằng mình không mấy
khi tìm được những việc trả lương cao mà lại hợp vời giờ giấc. Việc
khác có nghĩa là làm ca đêm ở Asda, cô sẽ đi vắng cả đêm và bọn trẻ
phải ở nhà một mình. Thậm chí, cô còn không biết bọn chúng có về
nhà hay không, ai sẽ về cùng với chúng.

Cô rít một hơi nữa. Không. Sẽ có những công việc khác. Cô vẫn còn

nhà Campbell. Có lẽ họ sẽ quen ai đó khác ở đây cần người dọn dẹp.
Có lẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.